Thursday, December 22, 2011

What do I need a bf for?

For a lonely Xmas party cuz he was invited to a party somewhere else?
For a lonely Valentine's day cuz he wants to come to Moscow to watch his favorite football team's match?

Tuesday, December 13, 2011

Em dậy rồi.

Em dậy rồi anh ạ, dậy cả tiếng rồi. Ngủ không ngon.

Buông-rơi và cái mâu thuẫn kỳ cục em mang theo suốt kiếp

Nếu thấy mệt mỏi thì anh cứ buông tay nhé.
Em sẽ rơi, nhưng chắc rồi sẽ đứng dậy bước tiếp thôi.
Em biết là em đang làm anh mệt nhiều lắm. Thôi thì nếu không chịu nổi thì hãy quăng em đi anh nhé. Em đau, nhưng chắc là em chịu được.

-

Bởi vì em là một đứa con gái chưa lớn hết, về mặt tâm hồn. Em nghĩ, có lẽ, em mất cả cuộc đời này thì mới lớn được. Trải qua quá ít nỗi đau cũng là một cái thiệt thòi của một đứa như em.
Có những lúc, chẳng hạn như bây giờ đây, em muốn gào thét, cào xé một cái gì đó, có lẽ là chính xác thịt mình, bởi những lý do mà chính em cũng chẳng thể hiểu nổi. Liệu em có nên cầm kéo lên và cào rách da mình để nhìn máu đỏ chảy ra thành dòng? Em muốn, nhưng em sợ lắm. Có lẽ ai đọc được cũng sẽ nghĩ chẳng qua là em đang nói, nói cho có, chứ chẳng bao giờ muốn làm, nói ra để người khác đọc được sẽ phải thấy rùng mình gớm ghiếc. Nhưng mà không, em muốn thật, và em thừa nhận, em không dám, vì cả đời này em là đứa sợ đau. Cả những cơn đau về xác thịt lẫn tâm hồn.

Cái mâu thuẫn kỳ cục nhất trong em là sợ đau nhưng khi đã đau thì lại thích thú cào xé cái vết thương của mình để được cảm nhận cái tê buốt xót xa. Em hay tự dằn vặt mình vì những thứ không đâu, để cho những vết thương trong lòng vốn do chính bản thân gây ra lại càng sâu hoắm. Nhưng mà em thích! Người em nhiều sẹo, không phải vì da em không lành, mà là vì mỗi lần vết thương sắp sửa liền da là em lại tự cào xé, bóc vảy để cho nó tứa máu thêm lần nữa, để em được rên rỉ suýt xoa rằng "Ôi đau quá!" nhưng lại đầy thích thú cảm nhận cái cơn tê buốt đến tận óc. Vâng, em là một con điên! Một con điên sợ đau! Một con điên thích tự chọc vào chỗ đau của mình.

-

Nếu mệt mỏi thì anh cứ buông tay em ra nhé. Cái sự đau có khi sẽ trở thành một thứ gì đó khiến em thích thú. Bởi em ĐIÊN mà.

Monday, December 12, 2011

[Không đề]

Không đề vì thật ra chả biết đặt tên cho cái entry này là cái quái gì nữa.
Đau chân, đang tự hỏi có phải bị con gì đốt không, hay là mình đã bị một cái bệnh kỳ cục gì đấy, chẳng hạn như ghẻ :O
Thời tiết khó chịu quá, hơi mệt. Đi xem đồ và chả mua được cái quái gì.
Phải học bài. Lười. Tâm trạng không tốt lắm, đang có chiều hướng xấu đi.

Thỉnh thoảng, à không, thật ra là rất thường xuyên, mình thấy gớm mấy trò lố của mình lắm. Như một con điên thích gây sự chú ý. Nhưng cái lúc làm, mình ít khi suy nghĩ được như thế. Chỉ đến lúc xong rồi mới nhận ra. Hơi muộn, đôi khi là quá muộn.

Anh đang làm cho mình có cảm giác như anh đã quá mệt mỏi khi phải đi cạnh mình.

Sau tất cả quan tâm lo lắng, đến khi mình nhận cái lý do mà anh hỏi về chuyện tại sao mình bỏ đi, thì có vẻ như anh thấy mình lố bịch đến mức hết cả hài hước.
Mà mình không biết lý giải, hay nói đúng ra là mình cũng chẳng hiểu nổi lúc đó nghĩ gì. Bực mình chuyện trong phòng, chưa xuôi cái cơn bực, là anh quay lưng lại. Không phải, không phải cái kiểu đòi hỏi phải nói hết tất cả cho mình nghe. Anh hiểu sai. Nhưng mình có cảm giác cho dù có giải thích thì 1 là anh sẽ thấy nó quá điên rồ, 2 là tự bản thân mình cũng thấy nó như ngụy biện. Đấy là ghen. Không phải ghen với chị Hoa mà là ghen với anh. Vậy thôi. Bởi vậy nên nói ra nó mới điên rồ và giống như ngụy biện và lại còn lố bịch nữa. Những thứ khó mà dùng ngôn từ để diễn đạt cho đúng ý, với cái vốn ngôn ngữ của mình.

Cảm giác của mình là bỗng nhiên anh xa cách, anh mệt mỏi. Mệt mỏi vì em hay vì thi cử hả anh?

Thursday, December 8, 2011

Ni hao ma?




- Em có yêu anh không?
- Không.
- Thật không?
- Thật.
- Thật á?
- Thật. Không phải yêu, mà là yêu nhiều.

Ừ í, em yêu anh nhiều lắm anh ạ. Đừng hỏi câu ngốc nghếch như thế nữa nhé. À mà, thôi anh cứ hỏi đi, em thích nghe anh hỏi câu đấy (cười).

- Em có muốn cưới anh không?
- ...

Em có thể không muốn được hả anh? Chỉ là có thể hay không thôi...

- Em yêu anh không?
- Không.
- Em yêu anh nhiều không?
- Có.
- Nhiều là bao nhiêu?
- Bằng ngần này. (tay lên, lấy ngón cái vạch vào chỗ gần nửa đốt đầu tiên của ngón trỏ).

Một tẹo thế thôi nhưng mà là da là thịt em cả đấy, em không nói bằng trời bằng biển gì đâu, vì trời với biển chẳng phải của em, có mất đi em cũng chẳng thấy đau đâu. Anh thấy em yêu anh nhiều chưa?

Nghe bài Ni hao ma của lão Jay già buồn quá, mấy năm nữa mà cứ thế này chắc mình cũng thế, anh nhỉ? Anh cứ hỏi em là: "Sao cứ yêu nhau nhiều thế này thì rồi sau sao bỏ nhau được nữa?". Sao anh lại hỏi em...

Tuesday, December 6, 2011

Secret?

You keep it secret from me?
Sorry, then you'll never get through my secrets :)

I'm losing everything!

Whatever!

Ok, I know, it's my fault!
It's my fucking fault!

I'm just nothing!

I'M NOTHING IN THIS WORLD!

Ok, I don't need anybody to CARE bout me!

Cuz I'm just a stupid crazy girly-thing!

Ah, sorry, I said I was nothing! That's right. I'm not even a girly-thing but nothing, LOL. 

Thursday, December 1, 2011

*Heart*







Đi học về thấy cái này.
Định đuổi theo ra ôm anh 1 cái mà anh chạy mất.
Yêu anh nhiều ♥

Em có muốn cưới anh không?

Em phải trả lời là có hay là không mới vừa lòng anh?
Có phải là chúng ta đang ở trong cái thứ gọi là khổ đau? Yêu nhưng không được nghĩ đến tương lai.
Em có muốn, và em không muốn anh ạ.

Sunday, November 27, 2011

Mệt.

Hôm nay em bị mệt.
Có thể là vì ngồi dịch lâu.
Có thể là vì nghe quá nhiều lần bài Tôi hỏi cây tần bì và album mới của SG.
Có thể là vì em điên.
Em khó chịu.

Thursday, November 24, 2011

Peps are changing every second :)

Thời gian ấy mà, nó chẳng chứng minh được cái gì cả. Tôi cũng chẳng biết mình đang nghĩ những gì nữa. Mọi thứ có vẻ lộn xộn lắm. Ừ, tôi có là ai để mà được quyền ý kiến về chuyện tình cảm của anh. Tôi là một đứa đã khước từ tình cảm của anh, thì làm gì có quyền nói gì về quyết định của anh chứ. Mà chắc gì ngần ấy thời gian anh dành tình cảm cho tôi đã là sâu nặng. Tình yêu hiện tại của anh mới là thứ quan trọng chứ.

Tôi không nuối tiếc. Tôi thoảng buồn, vì người ta có thể thay đổi nhanh như vậy. Tôi không biết nữa. Có lẽ từ trước đến giờ anh chỉ nhầm tưởng về tình cảm anh dành cho tôi mà thôi, và rồi bỗng nhiên anh gặp một người thật sự quan tâm đến anh, chấp nhận sự quan tâm mà anh dành cho người ta, và hợp với anh, xứng với anh, nên anh quên hết những tình cảm đã từng dành cho tôi, và yêu. Không quan trọng, với tôi tất cả những thứ liên quan đến anh đều không quan trọng. Chắc thế. Nhưng sao vẫn hụt hẫng.

Con người thay đổi nhanh vậy sao?

Yêu rồi.

Chúc mừng anh. Cảm ơn ông Trời.

Dear Boo-chan, please dont think about it anymore. He's no more a broken heart :)

Monday, November 14, 2011

Tự thương hại chính mình.

Tôi vẫn hay nghĩ mình ghê gớm lắm, nhưng thật ra mình có là cái quái gì.

Tôi vẫn hay nhìn vào những người con gái yếu đuối khác, và thương hại cho cái cảnh bi lụy vì tình của người ta. Cuối cùng tôi cũng có hơn được gì?

Tôi lao vào mà yêu như con thiêu thân. Tôi luôn tâm tâm niệm niệm rằng đã yêu là phải hết mình. À xin đừng nghĩ đến cái nghĩa tiêu cực, và cho dù tôi có hết mình cả nghĩ đen lẫn nghĩa bóng đi chăng nữa thì bản thân con người tôi cũng không hối tiếc. Vì quan trọng là tôi được sống thật với những cảm xúc của chính mình.

Tôi không biết mình đã nhận được gì. Tôi nhận được sự xấu hổ của người ta khi phải public chuyện tình cảm? Tôi nhận được những hờ hững khi cả 2 ở chỗ đông người - chúng tôi chỉ như những kẻ quen mặt biết tên?

Tôi nhận được sự thương hại chính tôi. Tôi thương hại một Tôi bi lụy, tôi thương hại một Tôi bị phụ thuộc quá nhiều vào cảm xúc, tôi thương hại một Tôi yếu đuối.

Tôi cũng không biết mình đang đòi hỏi gì ở cái mối quan hệ này nữa. Không có tương lai, thì tôi làm gì có quyền mà đòi hỏi sự nghiêm túc? Có lẽ chỉ có tôi là người nghĩ phải hết mình để không dối trá cảm xúc của mình thôi. Có lẽ tôi sai rồi. Có lẽ tôi đã đòi hỏi quá nhiều. Và có lẽ tôi quá mờ mắt trước tất cả những điều kia rồi.

Chúc mừng sinh nhật.
Tháng sinh nhật buồn tẻ.
Hãy cố gắng nhùng nhằng anh nhé, đến ngày 19 và nói rằng đã hết yêu em.
Đó có lẽ sẽ là món quà sinh nhật mà em sẽ ghi nhớ suốt đời.

Chỉ là vì cần tìm một chỗ để viết những dòng như thế này thôi.

I'm so fucking tired!

Có lẽ cái blog này sẽ đạt kỷ lục "Blog u ám nhất của Phạm Anh Thư". Cho dù có nhắc đến những phút vui vẻ này kia, thì những lúc muốn viết nhất của tôi vẫn cứ là những lúc stress nhất và buồn nhất.
Tôi cũng không biết là mình đang buồn hay đang stress nữa. Chỉ là một cảm giác khó chịu.

Tôi, ừ, chính tôi, cái đứa con gái 22 tuổi này, cứ mua cho bản thân mình cả tỷ sự bực mình rồi chẳng biết trút xuống đâu, lại đè đầu cái blog này ra mà kể khổ. Khổ thân em.

Chiều mệt muốn một giấc ngủ trọn vẹn cũng khó. Nằm mãi mới ngủ được một tẹo thì bị gõ cửa. Ra mở cửa vào định ngủ thì lại thôi vì sợ ngủ quên đi mất thì anh đói. Đạp chăn ra đứng hì hụi ngoài bếp. Cuối cùng anh ăn Big Mac xừ rồi. Thật sự là giận, và nghĩ biết thế mình ngủ quách cho xong, vì mình KHÔNG THẤY ĐÓI!

Ừ thì cứ cho là tôi nhỏ nhặt đi. Tôi ích kỷ mà!

Friday, November 11, 2011

Chuyện bia





Ảnh boo-chan chụp + ghép.
Hôm nay thấy yêu anh nhiều lắm, xin lỗi vì cứ bắt anh phải hứng chịu cái bực mình vô cớ của em.
Muốn hôn anh ghê, mà không lẽ sang đập cửa gọi dậy =))

4 giờ sáng, còn lại một mình tỉnh táo trong phòng.


Một đêm không biết phải dùng từ gì để diễn tả. Hét chứ không phải hát, gào khóc thảm thiết, cười như điên như dại. Không phải là tôi. Tôi chỉ là người chứng kiến.

Tôi thấy sợ, sợ cảm giác say. Tôi sợ những người say. Tất cả các kiểu say. Và tôi sợ mình say.

Sợ nhất là tiếng gào khóc, rên rỉ của người say.

Bố tôi không uống được. Nên chẳng bao giờ ông uống cả. Thế mà, lần đó đã đi tới khuya mới về, và uống tới say. Đến giờ tôi vẫn nhớ cái hình ảnh ấy. Tất cả là lỗi do tôi. Chưa bao giờ tôi, đứa con một được chiều chuộng đủ đường, biết xót bố mẹ như lúc ấy. Một trong những điều ám ảnh tôi tới tận bây giờ.

Sang đây rồi, tôi bắt gặp nhiều kiểu say hơn. Cười có, khóc có, chửi bới có, quăng chai ném lọ có, đánh người có, và hiền lành nhất là lăn ra ngủ.

Có lẽ vì ám ảnh cái hình ảnh bố vì mình mà (có lẽ là) lần đầu tiên say đến mức ngồi nói nhảm và khóc i ỉ của ngày xưa, nên cái kiểu say tôi sợ nhất là kiểu gào khóc. Chắc hẳn những người say mà khóc đều có tâm sự nhưng không thể nói ra thành lời. Nghe tiếng khóc ấy cứ cồn hết cả ruột gan. Xót, thương, và thấm thía cái mệt mỏi người ta phải chịu đựng. Tôi sợ, sợ thứ âm thanh đó là một, và còn sợ vì nhìn thấy những cảnh tượng ấy, tôi bỗng nhiên trở nên không biết phải xử sự thế nào.

Có lẽ, ừ, tôi sẽ cố gắng, để không bao giờ say.
Xin lỗi mọi người vì không hết mình trong những cuộc bia bọt nhậu nhẹt.


Sunday, November 6, 2011

Ruuuu

Bạn nào ở Nga đọc blog mình đấy, hí hí :")
Có phải người quen k vầy *chớp*
Lên tiếng đi nào =P~

Saturday, November 5, 2011

Chuyện sáng thứ 7

Em ngồi đan khăn cho anh. Giấm giúi. Muốn làm anh bất ngờ.
Biết anh không thích màu lông chuột, nhưng vẫn mua. Vì giữa mớ màu lổn nhổn đó, trừ cái chị Hà dùng rồi, em chỉ còn thấy màu đấy là đẹp.
Đau tay.
Đầu ngón trỏ lúc nào cũng đỏ, nóng vì chọc kim nhiều.
Không phải em đang kể khổ. Nếu thấy khổ, thấy không vui, em đã không làm rồi.
Chỉ hy vọng anh sẽ thích.

---

Anh ngồi viết blog cho người cũ. Hớn hở public khoe trên FB, không chỉ cho một người.
Em không trách.
Em biết anh nặng tình nặng nghĩa. Những gì đã qua đều là kỷ niệm, đáng để ghi nhớ, đáng để trân trọng.
Con người như thế, là người tốt. Sau này mình chia tay, anh cũng sẽ nhớ về em như một vùng kỷ niệm, thế là được rồi.

---

Nhưng chẳng hiểu sao em vẫn hơi buồn.

Thursday, November 3, 2011

.

Just a bad feeling.
Please dont come true.

Wednesday, November 2, 2011

50


Mẹ 50 rồi. Mẹ già đi theo từng ngày con lớn lên. Còn con thì cứ càng lớn càng xa mẹ.

Có những lúc nghĩ lại con thấy mình thật vô tâm. Cả một năm trời xa nhà, đến lúc về cũng không chọn được cho mẹ một cái áo thật ưng. Biết mẹ thích ăn ốc mà cũng chẳng đưa mẹ đi ăn được một bữa.

Con cho dù có lớn có khôn, thì khi ở bên vẫn cứ chỉ là đứa con bé nhỏ của mẹ mà thôi. Trong mắt mẹ là vậy, phải không mẹ? Mà con cũng thế thôi. Bất kể khi ở ngoài con có tỏ ra mình người lớn đến đâu, về cạnh mẹ là con lại nũng nịu đòi này đòi kia. Con muốn ăn cái này, con muốn uống cái khác, con ngủ nướng rồi lười dọn nhà, mẹ cũng chỉ nói vài câu rồi lại dọn cho con.

Có những điều nhỏ nhặt, nhưng đó là từ chính tình yêu mẹ dành cho con. Con biết. Nhưng con lại thấy ngượng mỗi khi muốn nói ra với mẹ rằng "Con yêu mẹ lắm".

Mẹ cho dù không phải là hình tượng bà mẹ kiểu mẫu, hay là một người vĩ đại như những người hàng ngày báo chí vẫn nhắc đến, thì mẹ vẫn là mẹ của con. Mẹ cho dù có không đẹp như những câu từ trong văn mẫu vẫn miêu tả, thì con vẫn biết ơn mẹ lắm vì đã "cho" con nước da trắng và bộ ngực căng tròn. Mẹ cho dù có là người không giỏi giao tiếp, cũng không có thật nhiều bạn bè, nhưng con vẫn luôn tự hào vì những người bạn của mẹ đều yêu quý mẹ, bởi con biết, tình cảm đó xuất phát từ chính sự chân thành của mẹ đối với những người xung quanh. Mẹ của con cho dù không biết nấu thật nhiều món ngon, nhưng con vẫn thích lắm thịt gà rang, rau muống luộc, thịt kho tàu của mẹ, bởi vì đó là những món con đã ăn hàng ngày trong suốt gần 20 năm, và bởi vì đó nhiều khi là bữa ăn mẹ nấu vội lúc mới đi làm về mệt nhoài, đó là nồi thịt mẹ dậy sớm rang sẵn để trưa con đi học hay bố đi làm về chỉ việc hâm lại rồi ăn.

Con xin lỗi vì những lần làm trái ý mẹ, vì những lần làm mẹ đau. Và cảm ơn mẹ vì đã luôn tha thứ cho con, vì đã luôn ở bên con, lo lắng, chăm sóc cho con. Cảm ơn mẹ vì mẹ là mẹ của con.

Chúc mừng sinh nhật mẹ.

Saturday, October 29, 2011

Dark shit


What a great Saturday!!!
Sitting in the dark and doing nothing.
Ah, it's not right. The truth is sitting in the dark and doing stuffs in silence.
Fuck it!

Wednesday, October 26, 2011

Đau.

Có những thứ vốn đang gần gũi, rồi lại do chính tay mình đẩy ra xa.
Chắc là đau đớn lắm. Đẩy ra rồi có hối tiếc muốn níu giữ lại cũng với tay không tới.

Tôi chỉ xin mọi người đừng nhắc đến chúng tôi trước mặt người đó nữa thôi. Cái nỗi đau 3 người cùng phải chịu đựng ấy nó khó gọi tên lắm.

Tôi không biết cảm xúc của mình thật ra là gì nữa. Tôi không đau. Nhưng tôi xót anh. Và tôi sợ tiếng cười gượng gạo của người đó. Tôi xót anh mỗi lần phải chứng kiến sự lạnh nhạt của người đó.

Tất cả là do có một tôi như thế này đang tồn tại.

Saturday, October 15, 2011

Một đoạn ngắn ngắn trong mớ hỗn độn những thứ gọi là suy nghĩ về anh



Bài hát không liên quan, chẳng qua là Jay cầm máy ảnh...

Em thích nhìn anh cười.
Em sợ những lúc anh u ám. Không phải vì cái sự u ám đó nó làm tổn hại gì đến em, mà vì nó làm chính anh thấy nặng nề. Em muốn làm thứ gì đó cho anh nhưng lại không biết phải làm gì. Em kém cỏi nhỉ?

Dạo này em hay nghĩ là em đã cướp đi quá nhiều thứ của anh. Em cướp mất của anh một người bạn thân, một người anh trai, và bao nhiêu niềm vui. Thế mà em đã cho anh được những gì? Nhìn bóng anh bước đi em cứ nao hết cả người. Em xin lỗi anh.


Em yêu anh
nhiều : )

Monday, October 10, 2011

Tự sự của fangirl đau khổ và cô gái đang yêu

Đã rất nhiều lần muốn ngồi mà viết, nhưng cứ định bắt đầu rồi lại ngừng lại. Bẵng đi 1 lúc là đã không viết được nữa rồi.

Như chuyện của NEWS, nước mắt cứ chảy dài. Đến bản thân cũng không thể ngờ là mình đã ngồi mà khóc như thế. Đã nghĩ thứ tình cảm này nguội mất rồi, nhưng đến lúc cái tin khủng khiếp đó lù lù ngay trước mặt thì chẳng thể cầm nổi lòng. Khóc không phải vì căm ghét hay thù hận gì Pi với Ryo, mình làm gì có quyền. Khóc cũng không phải vì thương hại 4 người còn lại, vì chắc gì họ như vậy đã là đáng thương. Có lẽ đó là nước mắt cho một thời hạnh phúc của bản thân. Gọi là một thời nghe nó ghê gớm lắm, nhưng nó đúng là một góc kỷ niệm với những cảm xúc khó có thể tìm lại được.

Hay như anh, có những lúc nghĩ là muốn viết cho anh lắm, nhưng không hiểu sao, cuối cùng lại không viết nữa. Dạo này em dỗi vặt hơi nhiều. *Soi gương tự kiểm điểm* - phải sửa đổi! Cơ mà cho dù dỗi có đúng có sai thì cuối cùng em cũng không thể cưỡng lại được vòng tay anh.
Em thật ra đã ngập ngừng không biết bao nhiêu lần muốn nói là em yêu anh rồi nhưng cuối cùng lại thôi. Anh không nhận ra, hay anh nhận ra nhưng k nói với em? Rằng em chưa 1 lần mở miệng nói ra cái câu đó?

Monday, September 19, 2011

Rồi một ngày nào đó mình sẽ chia tay







Có những thứ thật kỳ lạ.
Em cứ nói anh là người thiếu quyết đoán, nhưng em cũng đâu có phải một đứa quyết đoán. Em không thể quyết định được chuyện của 2 đứa mình. Có lẽ thật sự khó khăn. Em sợ, ừ em có sợ. Em sợ cho anh, sợ cho em, sợ cả 2 trở thành những đứa bất hiếu. Có lẽ không đến mức thế đâu, anh nhỉ? Nhưng em vẫn sợ.
Tại sao sau tất cả những hờ hững em dành cho những người khác, cuối cùng em lại chọn anh, một cách nhanh chóng đến như vậy? Đáng lý em cũng nên gạch tên anh đi như với những người khác chứ, phải không? Nếu lúc đó em làm thế có phải bây giờ cả 2 đã không phải buồn, anh nhỉ?
Nói thế nào nhỉ? Ừ, thôi hãy coi như mình có duyên gặp mặt nhưng lại không có duyên ở bên nhau đi.
Quyết định của mình em không biết là sai hay đúng nữa.

Yêu đến bao giờ chán thì chia tay.
Yêu đến bao giờ em về thì chia tay.
Yêu nhưng sẽ không tính chuyện tương lai.

Ừ, em trước giờ vốn đâu muốn tính chuyện tương lai. Thế nên vậy cũng được. Em chỉ sợ, không chán thì phải làm sao?

Nhưng mà chắc chắn mình sẽ chia tay thôi mà, nhỉ? Anh nói là "Yêu một người rồi cưới luôn thì chán lắm" mà. Nói cái câu rất muốn cho ăn tát nhưng mà em cũng phải "ừ".

Anh ạ, cứ hết mình cho ngày hôm nay đi nhé, ngày mai là một thứ gì đó mà cả anh và em đều không thể biết được, nhỉ? Và đừng hối tiếc gì nếu sau này vẫn còn tình cảm mà chia tay nhé. Đã quyết định rồi cơ mà. Tất cả rồi sẽ là kỷ niệm. Chắc khi nghĩ lại em sẽ mỉm cười.

Còn nếu mình chia tay vì tình cảm đã hết rồi, thì phải chăng là một điều tốt hơn? Ai sẽ là người nói lời chia tay hả anh? Là em hay là anh? Ai sẽ làm ai đau?



Friday, September 16, 2011

Cười lên đi anh.

Trời đẹp thế!
Khó chịu thế!

Đối nhân xử thế?

Anh có lạnh không? Em ôm anh nhé!

Wednesday, September 14, 2011

Nắng



Thu.
Nắng.
Tiền.

Yêu đương.

Hình như do chính mình lỡ nói ra rằng, nếu người ta nói câu "Anh yêu em" quá dễ dàng, thì mình không có cảm giác tin tưởng, nên giờ chẳng được nghe nữa =)) Mà cũng không trách được, mình đã mở miệng nói được lần nào đâu :">

Cái người đó, mình không thể giữ được cho riêng mình, không giữ!

Mình không thích cách chị Hường dặn: "Yêu Thể thì chị nói thật là cứ cẩn thận đấy". Vâng, nhưng dù sao đó cũng là chuyện của em. Cách sống và cách yêu của em có lẽ khác chị. Và em cũng hy vọng mình khác thật. 

Nắng xuyên vào đến tận bàn học. Trời đẹp, chắc thế. Đô về, lấy tiền về đi trả nợ.

Dạo này có phải vì bận rộn yêu đương nên mình đã bớt đi nhiều suy nghĩ? 

Mình đang làm Ruồi buồn đấy, mình cảm thấy thế. Mình xin lỗi nhé Ruồi.

Lại nói về chuyện yêu đương và những người ở đây. Mọi thứ cứ kỳ lạ thế nào. Thứ bản tính trẻ con của mình cứ thích mọi thứ phải rối tung lên để trêu ngươi vài người. Nhưng nhìn lại, còn có một người mình cần nói chuyện, nhưng lại chưa thể mở miệng nói được lấy một câu. Không thể đơn giản là: "Em ơi, bọn chị yêu nhau, chị xin lỗi em nhé" rồi bỏ đó mà đi được. Mình đã làm rơi vỡ niềm tin của em dành cho rồi, và giờ thứ niềm tin ấy được gắn lại và bày ra trước mắt em, nhưng em vẫn chưa hề nhìn thấy vệt keo dán giả tạo kia, phải chăng vì thứ keo giả tạo mà mình dùng quá ư hoàn hảo?

Friday, September 9, 2011

[Trans] Wish you were here




Dont take out w/o permission :-??
Translated just for fun and just cuz I love this song :)

Em có thể cứng cỏi
Em có thể mạnh mẽ
Nhưng ở bên anh em lại chẳng thể như vậy

Có một cô gái đang ở một mình
Phía sau bức tường này
Anh vừa bước qua nó đấy

Và em nhớ

Tất cả những thứ điên rồ mà anh nói
Chúng cứ lởn vởn trong đầu em
Anh lúc nào cũng ở đó, anh ở khắp nơi
Nhưng em giờ chỉ ước rằng anh đang ở ngay đây

Tất cả những trò điên rồ mà ta đã làm
Chẳng hề nghĩ đến nó mà chỉ cứ thế trải qua
Anh lúc nào cũng ở đó, anh ở khắp nơi
Nhưng em giờ chỉ ước rằng anh đang ở ngay đây

Chết tiệt!
Em phải làm gì để có được anh
Ở đây, ở đây, ngay ở đây
Ước gì anh ở ngay đây

Chết tiệt!
Em phải làm gì để có được anh đây
Ngay cạnh em, cạnh em, kề bên em
Ước gì anh ở ngay đây thôi

Em yêu con người anh
Em là chính em, chẳng hề phải cố gắng quá nhiều
Ta luôn nói, nói về mọi chuyện đúng như bản thân nó
Và sự thật chính là thứ mà em thật sự rất nhớ

Tất cả những thứ điên rồ mà anh nói
Chúng cứ lởn vởn trong đầu em
Anh lúc nào cũng ở đó, anh ở khắp nơi
Nhưng em giờ chỉ ước rằng anh đang ở ngay đây

Tất cả những trò điên rồ mà ta đã làm
Chẳng hề nghĩ đến nó mà chỉ cứ thế trải qua
Anh lúc nào cũng ở đó, anh ở khắp nơi
Nhưng em giờ chỉ ước rằng anh đang ở ngay đây

Chết tiệt!
Em phải làm gì để có được anh
Ở đây, ở đây, ngay ở đây
Ước gì anh ở ngay đây

Chết tiệt!
Em phải làm gì để có được anh đây
Ngay cạnh em, cạnh em, kề bên em
Ước gì anh ở ngay đây thôi

Không, em không muốn phải ra đi
Em chỉ muốn cho anh biết,
Rằng em chẳng bao giờ muốn phải ra đi cả

Chết tiệt!
Em phải làm gì để có được anh
Ở đây, ở đây, ngay ở đây
Ước gì anh ở ngay đây

Chết tiệt!
Em phải làm gì để có được anh đây
Ngay cạnh em, cạnh em, kề bên em
Ước gì anh ở ngay đây thôi

Saturday, September 3, 2011

Bắt đầu rồi đấy


Đến khi cả 2 không còn chút ý định che giấu gì nữa thì cũng là lúc mọi thứ giống như một đống hỗn độn.
Tôi KHÔNG thích cách người ta nhìn mình. Khó chịu. Bản thân thật sự không biết có thể ngẩng cao đầu mà sống như trước giờ vẫn vậy không. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình kém cỏi hay này kia. Nhưng thật sự có những lúc suy nghĩ u ám lắm. Tôi không thích cách người ta bóng gió trên stt yahoo. Hay do bản thân tôi là một đứa quá thẳng thắn, đến mức tôi luôn làm người khác ngỡ ngàng vì cái kiểu ăn nói như tát vào mặt người ta, nên tôi ghét cái cách bóng gió này khác.
À vâng, không ngờ được thì mới là đời. Đừng nói ra những câu như thế khiến người ta khó chịu. Chạy lên đây mà nói thẳng vào mặt nhau có hơn không? Em nghĩ gì? Em nghĩ tôi không xứng đáng với cái người mà em quý mến kia phải không? Trước giờ tôi vẫn nghĩ em thích người ta đấy. Cũng là vì thế mà em shock phải không?
Tôi muốn gạt hết đi rồi ngẩng cao đầu mà sống như vốn dĩ trước giờ tôi vẫn thế lắm. Nhưng sao khó quá? Có rất nhiều điều không thể ngồi mà tưởng tượng ra được, đúng không?






Tuesday, August 23, 2011

X"D

Hôm nay em vui lắm :)
Được đi cạnh anh, khoác tay anh, dựa vào vai anh. Mặc dù cũng chẳng qua là tại cái xe bus nó k có chỗ bám :))
Em chán cái kiểu trc mặt mọi người cứ nói trống không với nhau rồi ;__; và em buồn cười lắm mỗi lần anh nhỡ xưng anh hoặc gọi em xong lại sửa lại :))
Eo ơi em buồn ngủ ;__; mà thôi kệ nhé, đằng nào mai em cũng đi muộn. Em ngồi chờ đấy, anh mà cho em chờ đến sáng thì đừng trách em =;

Thursday, August 18, 2011

:(

Anh ơi em nhớ câu "Anh yêu em quá" :(

Tuesday, August 16, 2011

Unchained Melody




Nhân dịp dịch Gosuto, lôi cái này ra dịch.
Kể ra nhạc hay thật, nhưng lời thì mình thấy chẳng có gì mấy, ngắn cũn và có mỗi 1 mẩu. Sao ngày xưa nổi tiếng vậy ta? Hay thật ra mình bị mắc bệnh dài dòng nên cứ thích mấy bài lời loằng ngoằng =))

[Nghiêm cấm mang ra ngoài dưới mọi hình thức]
(Viết cho có lệ chứ blog khóa tịt bố ai xem đc mà lấy =)))

Em yêu, tình yêu của anh
Anh đã luôn khao khát được em khẽ chạm
Suốt quãng thời gian dài cô đơn
Thời gian sao trôi qua sao thật chậm
Và thời gian làm được nhiều điều lắm,
Em có còn là của anh?
Anh cần tình yêu của em
Cần tình yêu em dành cho anh
Hãy trao cho anh tình yêu của em.

Những dòng sông cô đơn chảy ra biển cả
Đến với đôi cánh tay rộng mở của đại dương
Những dòng sông cô đơn khẽ thở dài "Đợi với, đợi với"
"Ta đang về với tổ ấm thân yêu"
"Hãy đợi với nào"

Em yêu, tình yêu của anh
Anh đã luôn khao khát được em khẽ chạm
Suốt quãng thời gian dài cô đơn
Thời gian sao trôi qua sao thật chậm
Và thời gian làm được nhiều điều lắm,
Em có còn là của anh?
Anh cần tình yêu của em
Cần tình yêu em dành cho anh
Hãy trao cho anh tình yêu của em.

Monday, August 15, 2011

Sinh nhật anh.

Hôm nay sinh nhật anh. Em thậm chí còn băn khoăn không biết mình có nên chúc mừng hay không. Mọi thứ đã trở nên gượng gạo vô cùng từ khi nào đó không rõ. Vốn dĩ giữa 2 ta không thể có gì. Sao anh cứ hy vọng? À mà bây giờ chắc không hy vọng nữa.

Mỗi lần bọn em nói chuyện mà một trong 2 đứa nhắc đến tên anh là bỗng nhiên câu chuyện trở nên xa cách và đáng sợ. Cảm giác của anh em không thể biết được. Nỗi đau của anh em cũng không thể nào hiểu được. Nhưng anh ơi, bọn em cũng đau lắm. Anh có bao giờ thử cố gắng cảm nhận những gì bọn em đang trải qua không? Yêu thương, hạnh phúc cứ đầy lên từng ngày, nhưng lại cứ phải nén chặt lại đừng để nó bùng lên vì sợ sẽ làm người khác đau.

Có thể, có thể người này người kia nhìn vào sẽ nói em là con ngốc vì quá tin, nói rằng rồi em sẽ tự làm mình đau, tự ngã quỵ trong cơn mộng tưởng được tô vẽ bởi chính niềm tin đến mù quáng của chính em. Nhưng em đã nói "Em tin" thì nó sẽ trọn vẹn như chính lời mà em đã thốt ra. Em sợ đau, nhưng em chấp nhận, bởi ở đời chẳng ai là không bao giờ đau đớn cả.

Em viết những dòng này gửi anh nhưng chắc cả đời anh cũng chẳng đọc được đâu. Cảm ơn anh vì đã luôn quan tâm đến em, giúp đỡ em rất nhiều. Và xin lỗi anh vì không thể đáp lại tình cảm của anh được. Tình cảm là thứ không thể gượng ép được. Em cũng xin lỗi anh vì đã không nói với anh thêm nhiều lần nữa rằng tình cảm của em không thể dành cho anh, khiến cho anh hy vọng.

Hôm qua em mệt, đến đêm mãi mới ngủ được. Sáng sớm nay anh biết thứ gì khiến em tình dậy không? Em thoáng mơ thấy câu nói "Anh xin lỗi, anh không làm được nữa rồi, mình thôi nhé" và choàng tình dậy. Lúc đó em đã sợ điên lên được. Anh tin nổi không? Bây giờ câu nói đó đã thật sự là điều ám ảnh em rồi. Anh không biết đâu nhỉ? Em nghe câu nói đó không phải chỉ một lần thôi đâu...

Em hy vọng, đến một lúc nào đó anh sẽ hiểu cho người đó. Đừng trách vì mình BỊ PHẢN BỘI hay cái gì đó tương tự. Bản thân người đó đã tự dằn vặt nhiều lắm rồi.

Có thể anh đang nghĩ em bênh vực vì em dành tình cảm của mình cho người đó, ừ, cũng đúng. Nhưng tình cảm là thế, em không khác được anh ạ.

Em không thể kết thúc cái entry này bằng một câu kiểu như "Chúc mừng sinh nhật anh" sau khi đã nói ra hàng đống những lời lẽ như thế kia được, nhỉ?

Em sẽ cầu cho anh sớm tìm được người thật sự hết lòng vì mình, anh nhé :)

Sunday, August 14, 2011

You 2 are having problems?

Mình có cảm giác là 2 bạn đang có vấn đề ;___;
Không lẽ mình hỏi?
Mình muốn gặp 2 bạn lần cuối =))
Đùa chứ, nếu có vấn đề j thật thì giải quyết đi nhé, tớ ít thấy mấy người thân nhau như 2 bạn lắm.

Saturday, August 13, 2011

Em mệt lắm!

Thật sự là em đang mệt lắm, nhưng anh hỏi thì em chỉ nói là hơi hơi thôi. Anh chắc chả biết hơi hơi là thế nào đâu nhỉ? Em muốn làm nũng, nhưng mà chả được tích sự quái gì cả :)) Nũng nịu gì khi mà cách nhau gần chục nghìn km.
Em mệt lắm, cả ngày em chỉ nằm thôi, ngồi 1 lúc là khó chịu lắm rồi. Muốn than với anh, nhưng mà thôi, nhỉ?

Em thấy anh đi với Thanh nhiều em cũng vui lắm. Chắc cũng đỡ buồn nhiều rồi. Em chỉ sợ anh buồn nhiều thôi. Vui vẻ lên anh nhé *ôm*

Friday, August 12, 2011

Hoa cũng lạnh!


Hoa anh chụp dạo này lạnh thế.

Look! The third one is standing behind and looking at the 2 others.

I have no idea if it was your idea or not. But I can only think that way when I look at your picture.

Nee, em muốn đứng ngay trước mặt anh mà nói rằng "Đừng chùn bước!" nhưng em lại không đứng trước mặt anh nên em không thể nói. Em có nói cả nghìn lần qua yahoo thì chắc anh cũng chẳng cảm thấy khác đâu.
Nếu đứng trước mặt anh bây giờ em sẽ ôm anh 1 cái thật chặt, để anh cảm nhận tình cảm của em, và để anh có thể quyết được điều cần phải quyết.

Thursday, August 11, 2011

?!

Ơ này, thế thật ra quan hệ giữa chúng ta là gì vậy?

[ ] Bạn
[ ] Người yêu
[ ] Người yêu cũ
[ ] Người dưng

Chọn cái nào?

Wednesday, August 10, 2011

Dont want to lose the love I've found




Waking up to find another day
The moon got lost again last night
But now the sun has finally had its say
I guess I feel alright

But it hurts when I think
When I let it sink in
It's all over me
I'm lying here in the dark
I'm watching you sleep, it hurts a lot

And all I know is
You've got to give me everything
Nothing less cause
You know I give you all of me

[CHORUS]
I give you everything that I am
I'm handin' over everything that I've got
Cause I wanna have a really true love
Don't ever wanna have to go and give you up
Stay up till Four In The Morning and the tears are pouring
And I want to make it worth the fight
What have we been doing for all this time?
Baby if we're gonna do it, come on do it right

All I wanted was to know I'm safe
Don't want to lose the love I've found
Remember when you said that you would change
Don't let me down
It's not fair how you are
I can't be complete, can you give me more?

And all I know is
You got to give me everything
And nothing less cause
You know I give you all of me

[CHORUS]
I give you everything that I am
I'm handin' over everything that I've got
Cause I wanna have a really true love
Don't ever wanna have to go and give you up
Stay up till Four In The Morning and the tears are pouring
And I want to make it worth the fight
What have we been doing for all this time?
Baby if we're gonna do it, come on do it right

Oh please, you know what I need
Save all your love up for me
We can't escape the love
Give me everything that you have

And all I know is
You got to give me everything
And nothing less cause
You know I give you all of me

[CHORUS]
I give you everything that I am
I'm handin' over everything that I've got
Cause I wanna have a really true love
Don't ever wanna have to go and give you up
Stay up till Four In The Morning and the tears are pouring
And I want to make it worth the fight
What have we been doing for all this time?
Baby if we're gonna do it, come on do it right

(Give you everything)
(Give you all of me)

Too lazy and too tired to translate =A=

Bad mood, crazy mood

Maybe it will make you feel like I'm crazy, or stupid, or whatever, but yeah, I'm sitting here, no, rolling here crying just because I think I'm losing you, and losing my everything. No I didnt mean that you are my everything, but yes, that's exactly how I feel.
Really bad.
I love you, from my heart. Maybe I did nothing for you, but my feeling is right.
I dont know what and how to say about this shit.
It's kinda weird. I dont know.

I feel like I just cant stand here and see you're getting further from me day by day.

No, it's not clear. Just my bad feeling. Really.Bad.Feeling.

I dont know if I can stand the next 2 years without you. For sure I can say that you're a special part of my life.

You may say I'm such a stupid girl to cry out loud just because of some fucking unreal reasons.

I'm so tired now. I just cant sleep. I miss you, so so bad. Can we go having some pizza together now? I miss hanging out with you :(

My mood is really bad now. I dont even know why. Can you just plz, talk to me?

I know you were lying and it was just because you didnt want me to feel bad, but in fact it made me feel even worse. I dont want to lose you and our friendship :(

Sunday, August 7, 2011

Nhảm

Đáng ra hôm nay em không nên pm anh. Mà ai bảo anh cứ avail làm xốn mắt em.

Bác em bị ô tô đâm, chắc cũng không nặng lắm. À, không phải em muốn kể chuyện bác em với anh. Mà là vì bác em bị thế nên hôm nay nhà em đến xem tình hình thế nào. Em ghen tỵ anh ạ. Anh họ em ngồi chat, ngồi FB với người yêu. Tự nhiên em buồn lắm. Cũng chẳng có gì, nhưng mà buồn thì vẫn là buồn thôi.

Em không thể ngồi nói chuyện với anh như bình thường được. Thế là cuối cùng cái blog này thành chỗ em nói với anh mà không cần nhận câu trả lời? Eo, em đáng thương phết.

Sự ủy mị này là thật hay là do em tự huyễn hoặc bản thân mà ra? Có những lúc em thấy nhẹ nhàng lắm, giống như chẳng có gì xảy ra. Thế nên em chẳng hiểu gì cả. Em muốn không động vào cái nick yahoo để không nhìn thấy anh onl, nhưng k cưỡng lại được, vì nhiều lý do, lol.

Thật sự em sốt ruột quá anh ạ. Em muốn sang để mọi việc rõ ràng hẳn đi. Gặp anh và tự xác định xem bản thân mình cần gì. Nếu em cảm thấy thật sự em cần anh, em sẽ cố gắng để có anh ở bên :)

Em không phải Thủy, nên em sẽ không ủy mị như nó. Em cũng không phải Thùy, nên em sẽ không coi như không có gì đã từng xảy ra như nó. Chỉ có điều, anh vẫn là anh... Có thể cách sống của em sẽ làm em đau hơn cả Thùy và Thủy, nhưng em không quan tâm. Em sợ đau, nhưng anh có biết em có một sở thích đó là tự chọc vào vết thương của mình không? Lâu lắm rồi, vì sợ đau nên em không có nhiều viết thương, nhưng em vẫn nhớ khi em có vết xước nào, em thường chẳng mấy khi để nó liền da, cứ bóc bóc, chọc chọc, và điên rồ thích cảm giác đau đau tê tê đó. Nên tuy sợ đau nhưng em lại thích bị đau đấy. Mâu thuẫn nhỉ?

I wish I could

Novak: em đã quên anh chưa em


Anh muốn tôi trả lời thế nào?

.
.
.
.
.
.

I miss how you called me "Em yêu". I miss how we talked b4. I miss everything about you, and about us.

Saturday, August 6, 2011

Luẩn quẩn

2 hôm nay rất muốn viết, nhưng lại không biết phải viết gì.

Rất muốn gọi anh nhưng lại không dám. Có lẽ không chỉ anh, mà cả em cũng cần phải có thêm thời gian. Chúng ta đau, nhưng cũng làm cho người khác đau. Em tin, nỗi đau của cả em và anh cộng lại cũng không thể bằng nỗi đau của anh ấy.

Bây giờ em chỉ có thể tự trách bản thân vì đã không dứt khoát với anh ấy. Cứ nghĩ rằng nói ra một lần như vậy là đủ. Em cũng không dám trách mọi người xung quanh vì đã nói với em rằng "Hãy tỏ ra bình thường với anh í đi", bởi vì quyết định cuối cùng vẫn là của em. Là do bản thân em cũng không quyết đoán.

Em biết rồi, em biết hết rồi. Nên em cảm thấy sợ phải đối diện với anh. Liệu anh sẽ nói cho em sự thật chứ? Em muốn nghe từ chính miệng anh, và muốn được nghe anh giải thích, cho dù em đã nghĩ ra đủ lời giải thích để không làm đau bản thân. Em vẫn muốn nói "Em tin anh".

Anh nghĩ quá nhiều rồi. Nỗi đau chung này cũng là do anh gây nên. Anh chần chừ, anh nghĩ che đậy sự thật sao cho thật khéo thì sẽ không ai phát hiện ra sao? Sự thật mãi mãi là sự thật. Và cho dù có được che đậy khéo léo đến đâu, rồi không sớm thì muộn tự nó cũng vỡ tung ra thôi.

Anh thiếu quyết đoán quá!

Em hiểu là anh sợ sự thật sẽ làm đau anh ấy, nên anh mới nói dối. Nhưng khi anh ấy biết sự thật rồi, anh ấy còn đau đớn hơn gấp trăm nghìn lần nữa đấy. Và, em biết những điều anh nói ra, em cũng đau lắm anh ạ. Cho dù, em biết bản thân mình nghĩ gì và cảm thấy gì. Em vốn là một đứa mà khi đã yêu thì sẽ quên hết tất cả những thứ xung quanh (?), không hẳn vậy, nhưng em có thể tự xoa dịu mình khi biết chính xác anh đã nói những gì với anh ấy.

Nếu em nói anh là khởi nguồn của tất cả nỗi đau này thì có lẽ là không đúng lắm, nhưng cũng là phần nào. Nguồn cơn thật sự có lẽ là sự tồn tại của em trên thế giới này, là chính sự cả nể của em nữa. Nhưng em phải tồn tại chứ! Bởi em có một số mệnh trên đời này cơ mà! Chỉ xin anh hãy quyết đoán lên thôi. Trong 2 tuần còn lại này, anh hãy nghĩ thật kỹ đi nhé. Em thật sự cũng đã thấy có một bức tường vô hình bị dựng lên ngay trước mắt mình sau khi biết rõ mọi chuyện rồi anh ạ. Nhưng em là một đứa mù quáng và nếu như anh quyết định đến với em thì em sẽ chấp nhận, kể cả phải làm người khác đau. Có điều, em cũng chưa biết thật sự tình cảm của em đến đâu, bỗng nhiên em nghĩ vậy đấy. Em sẽ thử xem bản thân có chịu đựng được nếu không có anh không nhé. Nếu được, có lẽ dừng lại vẫn hơn, anh nhỉ?

Thursday, August 4, 2011

Có lẽ là tôi đang tự lừa dối bản thân.

Có lẽ, ừ, có lẽ tôi đang tự tạo cho mình một lớp vỏ ngụy trang. Tôi lại vui cười, như mọi ngày. Tôi nói lời vô tình. Tôi thế này thế khác. Nhưng tôi đau. Đau đến phát điên lên được. Tâm trí tôi chỉ có hình ảnh anh lởn vởn. Giá tôi có thể được như những gì tôi đang giả vờ?

Blog này có lẽ đóng lại thôi. Tôi không đủ can đảm để cho anh đọc hết tất cả nữa rồi. Anh comment rồi xóa đi làm gì? Anh hối hận điều gì? Tôi muốn chửi rủa anh, nhưng tôi không thể. Tôi giống một con điên đang phải tự giúp mình bình tĩnh lại vậy.

Đọc lời Goodbye happiness lại thấy đau quá. Có lẽ đau hơn nhiều khi đọc lời Flavor of Life :)

1, 2, 3, 4, 5

- Chị nói đúng, cuối cùng em cũng ngộ ra được cái cần phải ngộ, nhưng mà hơi muộn mất rồi :(
- Ruồi của mình là thầy bói siêu hạng :|
- Bạn nhầm rồi, tớ không khóc nữa đâu :-j Hôm nào đưa tớ đi xem film tiếp nhé :X
- Tôi cố tình mở ra cho anh đọc, nhưng đến lúc nghĩ thông, định vào close thì lại quá muộn vì anh đọc được mất rồi :| Thôi dek close nữa :|
- Bệnh cũ tái phát rồi :| Có cảm giác bố mẹ đang nhịn lắm nên mới chưa cho ăn chửi :|

---------------

I got a reason for my own now ♥. And I think it is SOOOOO TRUE ♥.

爱我还是爱你 你选择了自己

hihi http://matcuoi.com


Đồ thần kinh =))

Just dont touch them

(c) algo's flickr

Translated from English, cuz I dont speak Chinese ="=
Dont take out w/o permission

Trời sáng rồi, trời sáng rồi, Trái Đất lại quay hết một vòng nữa rồi
Thế giới vẫn tồn tại, vẫn sống, vẫn kháng cự
Tôi không ngờ rằng mình vẫn còn sống đây
Cuối cùng tôi cũng đã biết cảm giác sau khi tự mình trải qua một cơn địa chấn
Những vết nứt vỡ và những cơn chấn động trên mặt đất làm tôi mệt mỏi
Linh hồn chẳng còn trong thể xác này nữa
Nhưng tôi vẫn sống, và đã có một kết thúc cùng anh

Anh một bên, tôi một bên, thế giới của hai ta tốt hơn hết không nên chồng chéo lên nhau nữa
Cũng đừng hồi tưởng lại ngày hôm qua tưởng như dài bất tận
Yêu quá nhiều, nước mắt rơi quá nhiều, không cần lãng phí thêm nữa
Trời sáng rồi, trời sáng rồi, Trái Đất lại quay hết một vòng nữa rồi

Thật may vì tôi vẫn sống, nên nhất định tôi sẽ phải sống hết mình
Trời sáng rồi, trời sáng rồi, Trái Đất lại quay hết một vòng nữa rồi
Cho dù nỗi đau phải trải qua có vụn vặt thế nào, hãy nhìn xem, không phải mặt trời đã lại mọc rồi sao?
Chắc chắn kết thúc chuyện tình cảm này giữa hai ta không thể thoải mái như chuyển nhà rồi
Quá nhiều chi tiết, quá nhiều mảnh vụn chồng chất trong căn phòng đầy những kỷ niệm
Nhưng nếu chịu đựng một chút, và đừng chạm vào, thì sẽ chẳng có gì nguy hiểm cả
Mục đích sống là để thực hiện từng tâm nguyện, nhưng thật đáng tiếc, ước mơ của chúng ta lại chẳng giống nhau

Trời sáng rồi, trời sáng rồi, Trái Đất lại quay hết một vòng nữa rồi
Thế giới vẫn tồn tại, vẫn sống, vẫn kháng cự
Tôi không ngờ rằng mình vẫn còn sống đây

Trời sáng rồi, trời sáng rồi, Trái Đất vẫn quay theo quỹ đạo
Cho dù nỗi đau phải trải qua có vụn vặt thế nào, hãy nhìn xem, không phải mặt trời đã lại mọc rồi sao?

Trái tim này là của em thôi, sẽ không trao cho anh nữa đâu
Là chính mình, em thật sự rất vui vẻ

Trời sáng rồi, trời sáng rồi, Trái Đất lại quay hết một vòng nữa rồi
Thật may vì tôi vẫn sống, nên nhất định tôi sẽ phải sống hết mình

Trời sáng rồi, trời sáng rồi, Trái Đất vẫn quay theo quỹ đạo
Cho dù nỗi đau phải trải qua có vụn vặt thế nào, hãy nhìn xem, không phải mặt trời đã lại mọc rồi sao?

http://www.youtube.com/watch?v=XuCPITyV-wA

Wednesday, August 3, 2011

Vâng - nhưng em không muốn.


Cho dù em có "Vâng" cả trăm, nghìn lần nữa khi anh nói "Mình thôi nhé", thì,

Em vẫn muốn được cầm tay anh đi trên đường.
Em vẫn muốn được anh đưa đến quán cafe, rồi em sẽ ngồi cạnh và tựa vào vai anh.
Em vẫn muốn cùng anh đi xem film, và mình sẽ hôn nhau.
Em vẫn muốn anh khẽ chạm vào tóc em.
Em vẫn muốn được nghe anh nói "Anh yêu em".
Em vẫn muốn được ngủ với anh (dont get me wrong) nằm cạnh anh và được anh ôm.

Nhưng mà hết rồi, anh nhỉ?
Hay chúng mình cứ yêu nhau, và không cho ai biết cả? Em không cần mọi người phải biết đâu. À, nhưng mà làm sao giấu được, anh nhỉ? Em xin lỗi. Em lại nói linh tinh rồi. Anh ơi, em sao thế này?

Chúng mình chưa kịp có kỷ niệm mà anh. Tất cả chỉ mới là những lời hứa, là những tưởng tượng thôi mà. Vậy mà đã hết thật rồi sao?

Em buồn lắm. Anh có buồn không? Chắc cũng có, anh nhỉ? Mà có lẽ anh còn buồn, còn đau hơn em ấy chứ! Anh là người phải chọn mà.

Sao mọi chuyện lại ra như thế này? Em xin lỗi. Nếu không có em, anh, anh ấy, và nhiều người khác nữa đã không phải chịu đau rồi.

Tuesday, August 2, 2011

Tối ngày chia tay

Cũng không phải là chia tay, mà là "thôi nhé".

Là do đã có linh cảm xấu từ trước rồi, nên hôm nay mọi thứ có lẽ nhẹ nhàng và dễ chấp nhận.

Đến bây giờ nghĩ lại, cứ nghĩ đáng lẽ ra mình nên nói "Vậy chúng mình tạm thời không liên lạc với nhau một thời gian nhé" thay vì "Vâng", và đáng lẽ ra nên im đi thay vì nói "Đừng giữ lại gì cả vì như thế sau này sẽ khó nhìn mặt nhau".

Chóng vánh đến mức không thể tin nổi. Nhưng mà cũng hết rồi.

Xin lỗi vì đã làm anh phải suy nghĩ, khó xử. Em không trách anh đâu. Dù rằng em muốn gào lên là em đau lắm! Em đã nói là em thương anh mà. À, chưa nói với anh, mới tự nói với mình thôi.

---

Sao đang yên đang lành, anh pm em làm gì?

Sao em lại tỏ ra cam chịu như thế này? Em không muốn thế. Em muốn nói với anh là "Mình tiếp tục, anh nhé", nhưng em lại không đủ can đảm. Sao em lại nói ra những câu kiểu như "Nếu mình dừng lại thì có thể anh ấy không biết" được cơ chứ?

Anh đi rồi em chỉ muốn tự tát vào mặt mình vì đã nói ra những lời như thế. Em đau, anh cũng đau. Tại sao? Tại sao vốn dĩ không phải là của nhau lại cứ cố gắng đến bên nhau, để rồi khi phải rời xa nhau đau đến thế?

Có những người bạn...

Mình có những người bạn mà mình rất quý, mỗi ngày không được nói chuyện mình sẽ thấy khó chịu trong người. Nhưng vì quá thân nên mình cũng hiểu những người ấy thích gì và không thích gì.

Và họ không phải dành cho mình để tâm sự chuyện tình cảm.

Có những người mình biết là không thích nghe người khác kể về chuyện yêu đương, nên cuối cùng cho dù có buồn đến phát điên, mình cũng không dám nói nửa lời. Vì sợ sẽ làm người ta thấy khó chịu hay không thoải mái.
Có những người không thích mình có bf. Mình biết không phải là không mong mình vui vẻ hạnh phúc hay gì đó tương tự, mà chỉ đơn giản là không thích thôi. Nên mình cũng không muốn kể. Có thể, không thích là vì sợ mình sẽ buồn, 1 lúc nào đó.
Có những người nếu mình mở miệng bắt đầu nói rằng mình thế này thế kia, người ta cũng sẽ, thay vì nghe mình, thì nói về bản thân rằng "Tôi cũng abc, xyz..." rồi sau đó cuộc nói chuyện trở thành: mình nén buồn đi an ủi người ta.

Mình yêu tất cả, nhưng mình k thể chia sẻ :)

Hết rồi sao?

Tôi đã muốn khóc khi nghĩ đến tất cả những gì có lẽ là đang xảy ra, nhưng nước mắt tôi lại không chảy ra được.

Thường, linh cảm của tôi không sai. Không biết bao nhiêu lần tôi đã cầu trời rằng linh cảm của mình sai, nhưng cuối cùng vẫn đúng. Lần này, tôi cũng đang hy vọng rằng linh cảm của mình đã có gì nhầm lẫn.

Tôi không biết cảm giác của mình là gì nữa. Có phải là tôi đang đau? Tôi bị ám ảnh bởi tất cả những thứ có thể làm mình đau. Bỗng nhiên tôi thử nghĩ tại sao mình lại sợ đau đến thế. Ừ thì con người ai chẳng sợ đau. Nhưng mà tôi có cảm giác tôi sợ hơn những người khác. Liệu có phải cũng giống như da tôi, đau trong lòng cũng khó hồi phục? Da tôi kém lành, tôi nghĩ thế. Nêu đầy sẹo. Chán lắm. À, nhưng tôi lại không hiểu nổi, mình đã làm thế nào để vượt qua hết những nỗi đau trước đây? Ừ, ừ, thế chắc lần này rồi cũng sẽ qua thôi, dễ dàng thôi...

Dừng lại, nhìn lên, tôi chẳng hiểu bản thân mình đang viết cái quái gì nữa.

Tôi muốn hôm nay ngủ dậy thật muộn, nhưng cuối cùng lại tỉnh dậy từ 6 rưỡi 7h sáng. Tôi không muốn sáng sớm ra đã ngồi viết những dòng như thế này, thế mà cuối cùng lại đang ngồi viết.

Hôm qua nói chuyện với bạn, nói thật là lúc nói thì cảm thấy thoải mái lắm, nhưng sau cùng vẫn cứ bị dằn vặt, ám ảnh bởi một thứ cảm giác mơ hồ mà bản thân cảm thấy nhưng không nhìn thấy hay sờ thấy. Những câu của bạn là một thứ gì đó rất lý trí mà tôi cũng biết mình nên làm thế, nhưng lại không biết có thể làm nổi không. Buồn cười thật, bản thân tôi cũng không ngờ có ngày mình lại tâm sự chuyện tình cảm với bạn.

Tôi cứ nghĩ mình nên dừng lại thôi, đang viết gì thế này, nhưng lại không muốn dừng lại. Bây giờ dừng lại tôi sẽ làm gì? Lại ngồi và nghĩ đến người đó? Nghĩ đến một tháng qua? Nghĩ đến gần 3 tuần còn lại? Nghĩ đến cả 2 năm còn lại ở Nga?

Tôi muốn khóc, biết đâu khóc 1 trận sẽ làm tôi thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng tôi không khóc được. Là đau đến mức không thể khóc? Hay là thật ra tôi không đau nên nước mắt tôi không chịu chảy ra, và cảm giác đau chỉ là tôi tự hoang tưởng mà thành?

Có một câu hát tôi luôn tâm đắc, và mỗi khi cảm thấy down là tôi lại nhớ đến nó.

死不了就还好
Còn chưa chết thì tôi vẫn ổn thôi.

Ừ, phải rồi, dù thế nào thì tôi vẫn đang sống cơ mà! Tôi mạnh mẽ thế cơ mà! Ai cũng thấy và biết là tôi khác những đứa con gái yếu đuối khác cơ mà! Sao phải ủy mị? Sao phải buồn khổ? Sao cứ phải tự dằn vặt mình?

Monday, August 1, 2011

Tuk-tuk



Nàng xinh đẹp và tươi trẻ
Thuần khiết như giọt sương
Dây đàn ngân lên khúc nhạc tâm hồn nàng
Nàng tin vào những dấu hiệu và những giấc mơ
Biết bao chàng trai chìm đắm trong đôi mắt nàng
Giống như bị kéo xuống tận đáy sau bởi hòn đá nặng
Cả quỷ dữ và thánh thần đều chiến đấu vì nàng, nhưng
Nàng vẫn không hề suy chuyển

Vậy mà trái tim nàng lại đang gõ nhịp tuk-tuk-tuk rất nhanh!
Phải rồi, nàng đang nghĩ đến người đó
Muốn nói với bản thân mình lắm, rằng "dừng lại đi"
Giấu giếm cảm xúc của mình sau bức tường thành
Nhưng trái tim nàng lại đang gõ nhịp tuk-tuk-tuk thật nhanh!
Phải rồi, nàng tự nhìn vào mắt mình
Nhận ra đã chẳng còn sức để tự nhắc nhở bản thân rằng "hãy dừng lại"
Nàng đã yêu mất rồi!

Có vẻ như tất cả các dấu chấm đều đã được xếp đặt, và
Kịch bản đã được viết sẵn từ lâu lắm rồi
Giờ đây trong đôi mắt đẹp tuyệt trần của nàng
Tình yêu không còn được chiếu bởi thứ ánh sáng chói lóa

Nhưng trái tim nàng lại đang gõ nhịp tuk-tuk-tuk thật nhanh!
Phải rồi, nàng tự nhìn vào mắt mình
Nhận ra đã chẳng còn sức để tự nhắc nhở bản thân rằng "hãy dừng lại"
Nàng đã yêu mất rồi!

Liệu trái tim nàng có đang lừa dối
Và ngộ nhỡ nàng thôi cô gắng
Để chơi trò chơi trốn tìm với số phận
Rồi thua cuộc và chẳng thể kháng cự!
Mùa xuân cuốn đi...
Những nghĩ suy về chàng...
Trao đi tất cả những gì có trên thế gian này,
Chỉ để được ở bên chàng!
Đó chính là tình yêu!
Nàng đã đầu hàng không kháng cự!
Giằng xé thành hàng trăm mành nhỏ,
Tất cả những kịch bản, tất cả những vai diễn của mình.
Nàng không tự nói "Dừng lại" nữa. KHÔNG THỂ nói.
Run rẩy
Bỏ lại quá khứ những gì giả dối,
Để lại gần một người hơn!

Trong sự tĩnh mịch của màn đêm dưới bầu trời đầy sao
Nàng nhận ra những xúc cảm của mình, tất cả trở nên thật giản đơn, và
Nàng nhận ra rằng mình rất cần chính người ấy, chứ không phải một ai khác
Khẽ kéo nàng về phía mình, ôm ấm nàng như hàng ngàn ngọn lửa
Dưới ánh trăng, chỉ còn 2 người
Không cần câu chữ, họ đang yêu!
Và trong vũ điệu của những chiếc bóng, trong đôi tay đan chặt vào nhau
Nơi lồng ngực nàng chính là thứ âm thanh đó!

Trái tim nàng lại đang gõ nhịp tuk-tuk-tuk rất nhanh!
Phải rồi, nàng đang nghĩ đến người đó
Muốn nói với bản thân mình lắm, rằng "dừng lại đi"
Giấu giếm cảm xúc của mình sau bức tường thành
Nhưng trái tim nàng lại đang gõ nhịp tuk-tuk-tuk thật nhanh!
Phải rồi, nàng tự nhìn vào mắt mình
Nhận ra đã chẳng còn sức để tự nhắc nhở bản thân rằng "hãy dừng lại"
Nàng đã yêu mất rồi!

Dịch bậy! Đề nghị k mang ra ngoài dưới mọi hình thức :-j

Sunday, July 31, 2011

My back is killing me :-L



Đau lưng liên miên hóa ra là một cảm giác có thể giết chết cảm xúc của con người cơ đấy.

Tôi không thể ngồi yên mà tập trung dịch cho hết tập film được. Kê gối sau lưng, mát xa đủ kiểu cũng vô ích, đau vẫn cứ đau, hừ. Nằm cũng đau, ngồi cũng đau, đứng lên thì mỏi. Thật tình chịu hết nổi.

Đau, dễ cáu, ai làm cái gì mình không ưng là sẵn sàng nối điên.

Mệt quá, mệt quá, mệt quá.

-

Mưa gió mưa gió, lần thứ 3 giặt giày vì dính mưa. Tối mai mà mưa thì buồn cười. Hết cả film với phọt, hờ.

Tâm trạng siêu tệ hại ="= cứ nghĩ hay đi ngủ nhưng lại không muốn ="=

The wind and the sun :)



Chết đi em sẽ biến thành cơn gió
Và sống trên mái nhà anh
Chết đi anh sẽ biến thành mặt trời
Và dù thế nào anh cũng sẽ ở phía trên em

Em sẽ là cơn gió thu ở nơi nào đó
Bay lượn cùng anh khắp thế gian này
Anh sẽ chẳng thể nhận ra
Còn em sẽ thì thầm: "Mặt trời ơi, anh ở nơi đâu?"

Chỉ xin anh đừng vội làm mặt trời
Anh nghe thấy không, em sẽ hát anh nghe những khúc ca từ trên mái nhà
Em sẽ trở thành thứ mà anh vẫn hít thở
Em chỉ có thể trở thành cơn gió

Em sẽ chờ được thấy nụ cười của anh
Và sẽ lắng nghe đĩa nhạc của anh
Nhặt những bông tuyết từ mi mắt anh
Em chỉ có thể trở thành con gió

Chết đi em sẽ biến thành cơn gió
Rơi xuống mặt đất những bông tuyết đầu tiên
Vui cười và bay lượn cùng anh khắp thế gian này
Không còn ai khác hạnh phúc hơn em

Chết đi anh sẽ biến thành mặt trời
Và lấy đi sương giá của em
Rồi trong vườn những bông mimosa sẽ nở rộ
Và trái tim băng giá sẽ tan chảy thành những giọt nước mắt

Chỉ xin anh đừng vội làm mặt trời
Anh nghe thấy không, em sẽ hát anh nghe những khúc ca từ trên mái nhà
Em sẽ trở thành thứ mà anh vẫn hít thở
Em chỉ có thể trở thành cơn gió

Em sẽ chờ được thấy nụ cười của anh
Và sẽ lắng nghe đĩa nhạc của anh
Nhặt những bông tuyết từ mi mắt anh
Em chỉ có thể trở thành con gió

Anh KHÔNG có lỗi :)



Hôm qua em đã khóc, em không nhớ nổi tại sao mình lại khóc nữa, nhưng cái cảm giác buồn, buồn lắm ấy nó cứ trào ra.
Đã cố gắng, đã chờ đợi nhau 1 tháng rồi, nhưng còn 3 tuần này sao lại dài đến thế? Em cứ sợ, sợ mà không biết phải nói sao về cái nỗi sợ của mình. Em thương anh lắm. Một tháng trước, hay một tuần trước, nếu nhắc đến chuyện đó và nếu em có buồn, thì là em buồn vì giận anh không quyết đoán. Còn bây giờ em buồn là em thương anh. Em cứ nói là em hiểu cảm giác của anh vì em cũng phải trải qua, nhưng làm sao mà hiểu hết được, anh nhỉ?
Anh đừng nghĩ là mình có lỗi nữa nhé. Anh làm gì mà có lỗi? Anh cứ u ám buồn bã hết ngày này sang ngày khác như thế làm sao mà chịu được.

Saturday, July 30, 2011

Có người lại deactive FB

Bạn deactive FB rồi sao?
Giá còn thân như trc tớ sẽ nhào vào hỏi. Nhưng bây giờ, không hiểu sao tớ lại thấy ngại ngại.
Giá vẫn còn là người để bạn kể lể tâm sự như hồi trước :) Chắc chắn bạn khi đó k kể cho tớ tất cả, nhưng cũng nhiều, và tớ đã từng vui vì được nghe những chuyện đó. Không phải vui trên những lo lắng hay nỗi buồn này kia của bạn mà là vui vì giúp bạn tâm sự :))
Bạn deactive FB và 99,9% thời gian invi thì tớ rủ bạn đi chơi tiếp thế nào? Tớ muốn gặp bạn nhiều hơn 1 lần mỗi năm =))


Ồ bạn đã trở lại *tung bông*

Friday, July 29, 2011

Thực tế giết chết những cơn mơ, và thở ra những hơi thở lạnh lẽo

Mệt mỏi quá.

Monday, July 25, 2011

Lan man

Tôi là đứa không biết tin người, thiếu niềm tin vào thứ sinh vật mang tên con người. Và cho dù không muốn, nhưng không hiểu sao, với những người tôi càng yêu quý, tôi càng hay nghi ngờ. Có lẽ sự nghi ngờ đó là do một nỗi sợ vô hình. Hay nó không vô hình, mà là tôi sợ tình cảm người ta dành cho tôi không bằng tôi dành cho người ta?

Rất nhiều, rất rất nhiều lần tôi chỉ muốn tự mắng chửi bản thân vì cái thói không tin người của mình, nhưng cuối cùng đâu lại vào đó, tôi vẫn không học được cách tin người.

Tôi nói với anh là tôi tin anh. Tôi muốn tin anh thật. Lý trí của tôi tin. Nhưng tim tôi lại cứ bất ổn. Tôi có lúc ghét bản thân lắm vì những lúc nghi ngờ như thế.

À à, không phải cái entry này ra đời là vì tôi lại đang nghi ngờ gì anh đâu, chẳng qua là vì quá nhàn rỗi, bị lỡ 1 cái hẹn và lại nghi nghi ngờ ngờ cái người hẹn mình nên lên cơn ấy mà.

Nhắc đến người đó thì thỉnh thoảng tôi hối tiếc thứ tình cảm đã dành cho người đó. Dù cho rõ ràng là tôi và người đó chẳng đi đến đâu, nhưng cứ nhớ lại cảm giác đã từng dành cho người đó lại thấy có gì đó cộm lên.

Anh thỉnh thoảng lại làm tôi thấy như mình bị bỏ rơi, bỏ quên, hay cái quái gì đó tương tự như thế. Tôi thèm quay lại cái thời gian mà tôi và anh vẫn còn chị chị em em. Lúc đó có lẽ anh quan tâm đến tôi hơn thế này nhiều. Còn ĐANG tán mà, lol.

Rốt cuộc con trai cũng giống nhau cả, hoặc có người người khác 1 chút, nhưng không phải người yêu tôi. Tôi đoán vậy. Mà, dù sao thì, tôi cũng chẳng làm được gì cho anh, cũng chẳng tỏ ra quan tâm đến anh nhiều, nên thôi, tôi cũng chẳng dám đòi hỏi. Ít nhất là ở thì hiện tại. Khi mà 2 đứa cách xa nhau như thế. Gớm, ít nhất một trăm lần rồi, tôi đã nghĩ "Hay hôm nay tự nhiên biến mất, không liên lạc gì" để xem cái người kia có rộn lên tìm mình không, thế mà cuối cùng, đến tối, không nhắn tin cũng gọi điện. Cái chất tự kiêu của tôi bị tan chảy trước anh rồi.

Friday, July 22, 2011

Không nghĩ gì cả

Không nghĩ gì cả
Không nghĩ gì cả
Không nghĩ gì cả

Đọc truyện

Đi ngủ sớm

Cái wth đang diễn ra trong đầu mình vậy?

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Losing myself?

Có một thứ gì đấy mơ hồ và gờn gợn.

Tôi có lẽ là con ngốc. Thứ phản ứng thái quá ngày hôm qua là gì? Nó giết chết một vài cảm giác trong tôi rồi. Và có lẽ cả trong anh.

Em xin lỗi :)

Tuesday, July 19, 2011

Có những thứ sến thế đấy.

Sến như kiểu muốn nghe câu "Anh yêu em", "Anh nhớ em", và muốn nói "Em yêu anh", "Em nhớ anh" mỗi ngày.
Sến như kiểu nhận hoa hồng qua webcam mà cũng vui điên lên được ấy.
Sến như kiểu được người yêu hôn mà chẳng cảm thấy gì vì người ta hôn màn hình vi tính đấy.
Sến như kiểu chẳng biết phải nhắn tin gì nhưng mà vẫn nhắn vì nhớ.
...
Tôi đang bị sến-hóa, vì tôi yêu anh ấy, càng ngày càng yêu, càng ngày càng nhớ *tung bông*

Thursday, July 14, 2011

Dù vậy, ta vẫn sống


Chưa xem hết tập 1 nhưng vẫn quyết định sub.
Mình rất tin tưởng vào những film có Eita.
Chưa xem hết thì chưa thể viết gì được.
Chỉ là vì đang dịch nên muốn cho lên để tự nhắc nhở mình dịch cho hết thôi :)

---

Thằng nhỏ nhắn tin khoe có người yêu rồi. Chúc mừng thằng em :))

Friday, July 8, 2011

Fuck your reason~

I dont care bout him, I care bout you. Can you think for me? Or I hv to think that you never love me, i was just your toy???

I could never accept that kind of reason!

Tell me that you dont love me anymore and I'll let you go.

Wednesday, July 6, 2011

Hờ!

Novak: thôi a đi ăn cơm đã
Novak: xuống xem có gì
Novak: còn giúp nó
Novak: :))
Novak: em ngồi 1 mình đi
Novak: a mà về muộn
Novak: thì em ngủ trc đi


bực ="=

Anh có...?

Anh có hồi tưởng, nhớ nhung thứ tình cũ anh dành cho người đó suốt một thời gian dài...
Anh có thấy hạnh phúc khi nói yêu em...
Anh có nuối tiếc sự tự do mà anh đang có...
Anh có sợ tương lai...
Anh có hối tiếc vì ta đã yêu nhau...

...

ngay cả khi tất cả mới chỉ bắt đầu?

Tuesday, July 5, 2011

Anh

Seru-chan: do you want me to call you anh :)
Novak: có :">
Novak: lâu rồi á
Novak: mà k dám hỏi

So yeah, things changed.

-

Chính tôi là người đã làm cho mọi việc nhanh lên. Cho dù bản thân vẫn nghĩ là nên chậm lại. Đến giờ lại nghĩ, liệu mình và người đó, ai yêu nhiều hơn. Cũng kiểu là vì mấy ngày này mình thể hiện hơi quá :)) Mà cũng k biết có quá không nữa, nhưng mà thấy vui, và tin là người đó cũng vui X"D

Monday, July 4, 2011

Ngày của những giấc ngủ không liền mạch

Sáng nay dậy sớm lên mộ ông. Chuông báo thức kêu mà người cứ như rủn ra, không mở nổi mắt. Dậy rồi vẫn bị chuyện hôm qua ám ảnh.
Lên mộ bà, rồi sang mộ ông. Cun cút đi theo bác. Người cứ đờ đẫn. Không hiểu trong đầu thật ra đang nghĩ gì. Hình như có nghĩ về em.
Lúc đi, lên ô tô ngồi đc một lúc là ngủ lăn lóc. Ngủ không đủ chịu đâu có thấu .__. Cứ tự nghĩ mình giỏi, thật ra cũng chỉ là một người bình thường thôi. Chẳng có ai là có thể không ngủ.

Đứng trước mộ ông, mình cũng không nhớ đã nói những gì với ông nữa. Giờ chỉ có thể nói, mà chẳng thể nghe thấy ông nữa rồi. Đứng giữa trời nắng, rồi nước mắt cứ chảy. Nhìn anh Hà mình thấy bản thân thật kém cỏi và xa cách ông. Có lẽ có chút ghen tỵ ~ Nếu có một mình chắc mình còn đứng lâu nữa. Mộ ông đẹp. Nhưng xung quanh vẫn còn ít người quá. Ông nằm đó có buồn không? Con mới đến đã về thế ông có buồn không?

Chiều về cũng ngủ, ngủ lăn lóc vì mệt. Tối ăn xong chat với em mấy câu, em mệt đi ngủ rồi mình cũng lăn ra ngủ bên phòng mẹ. Một ngày chỉ toàn ngủ là ngủ =)) Ngủ đã mắt luôn rồi chắc đêm nay khỏi ngủ ;___;

Thật ra, nếu thức rồi quanh ra quanh vào cả ngày, mình không nhớ em nhiều bằng một ngày cứ ngủ lăn lóc như thế này. Không lẽ nhớ trong khi ngủ? Ngủ có mơ đâu nhỉ? Mà sao lúc tỉnh dậy thấy cảm giác nhớ nhiều hơn nhiều thế?

Xin lỗi

Xin lỗi em.

Khi nào em biết chuyện, hãy cứ căm ghét và oán hận chị, nếu em muốn.

Chị xin lỗi.

Saturday, July 2, 2011

Tôi tin hôm nay mình đã yêu em nhiều hơn hôm qua, và mai sẽ còn yêu em nhiều hơn :)

Friday, July 1, 2011

We are in something called L-O-V-E

It was such a funny night last night when Chiến was chatting with me and telling me about your girlfriend without noticing that it was me texting you right in front of him, lol. He's a cute and funny boy.

I swear I do believe in you, lol. You dont have to ask me to believe in you so many times like that. Or you dont believe in me, huh? Lol.

I was so happy last night. I love your last sms :) only 2 words, but it's enough to me. Finally you told me that you LOVED me. I love you too ♥

I'm sorry that I cant love you as much as you love me. I think so. But I'll try my best to love you more and more, day by day ♥

Anyway, dont tell me things like *forever* cuz I dont believe in *forever thingy*. Yah~ you havent told me the word *forever* but still I wanna say it out that I hate ppl who use that kind of words. It doesnt mean I dont want our love to last forever, but ppl change. Me, too. And you, too. So there's no endless thing :) Let's just love each other as long as we can ♥

It's so funny when you're still calling me chị but just let it be like that till I get back to Russia, ok? We both dont want other ppl to know about our secret now, right? Sorry for not calling you Anh :)) You know, I'd love to, but I still cant :) If we change the way we call each other now, ppl'll know things that we dont want them to know, huh? So, sorry, boo.

Last sentence is: I L♥VE You.

Thursday, June 30, 2011

Có chút buồn cười :")

Hôm nay có mấy người nói với mình về cái tin đồn đó. Mình chỉ cười hùa theo :))

Em à, em đang tạo scandal mới để mn k nghi ngờ em và tôi đó hả? Vô tình hay hữu ý thế?

Tôi cứ nghĩ, thật buồn cười. Nếu mấy người đó biết giữa tôi và em đang có thứ gì đó, chắc còn shock hơn nữa mất.

Tôi không biết, nhưng mà tôi tin em nên tôi thấy buồn cười :))

Mấy dòng này viết trong lúc đang chờ em onl, có nên nói cho em biết không? Hay cứ để thế cho vui cửa vui nhà :))

* * *

Về nhà thấy thoải mái hẳn. Mai bố đi trông thi trong Cửa Lò. Còn chuyện đi mộ ông nữa. Có lẽ thôi, xen phép mấy đứa YGVN đến sau vậy. Mẹ nói vậy cũng k nên để thêm nữa.

Dạo này mải nghĩ đến em nhiều quá nên chả còn nghĩ đc cái gì nên hồn nữa :|

Và dạo này cũng hay nghĩ đến chuyện *hay là thôi dừng lại*. Có chút sợ tương lai...

Are we happy?

Tôi không biết những việc mình đang làm là đúng hay sai, có phải là một sự mạo hiểm? Tôi đang tự mình xa rời thứ tự do mà tôi trân trọng nhất?

Tôi không biết có phải đây là thứ người ta gọi là hạnh phúc hay không nữa. Tôi mỉm cười mỗi khi đọc tin nhắn. Tôi nghĩ đến người đó rất nhiều. Nhưng cũng có những lúc tôi trống rỗng.

Liệu thứ tình cảm này đã đủ lớn để tôi thôi tự do? Liệu tôi có sai lầm? Tôi sợ nhìn vào tương lai. Liệu có thể ở lại VN mãi mãi? Thứ cảm giác nhớ nhung này liệu rồi có phai nhạt? Liệu một đứa như tôi có thể cứ chờ đợi mãi một câu nói?

Tôi cũng không biết liệu có phải mình đang hài lòng với những thứ mình có hay không. Có lúc tôi nghĩ, như vậy với mình là đủ rồi, nhưng cũng có lúc tôi cảm thấy mình cần một thứ gì đó rõ ràng hơn.

Saturday, June 25, 2011

Em mơ ~

Lần trc, em mơ thấy cái gì ấy nhỉ? Mơ tôi và em cưới nhau? :))
Lần này thì mơ tôi nói thuê osin đỡ phải làm =))

Trời ơi em đang mơ những gì? Câu chuyện gia đình của tôi và em í hả =))

Gớm em nói giọng tôi đáng yêu làm tôi muốn gọi cho em cả ngày ấy X"D Tôi sẽ tra tấn em bằng cái giọng nheo nhéo của tôi =))

Tôi vẫn cứ thỉnh thoảng lại nghĩ xem có phải mình điên rồi không. Tôi cứ sợ những lời đó của em là không thật lòng, xin lỗi em, tôi không có ý nghi ngờ em đâu, nhưng mà tôi cứ sợ như vậy T_T

Tôi đang nghĩ, có lẽ tôi và em đang tiến nhanh quá. Có nên chậm lại không em? Và liệu 2 tháng nữa ta có chia tay luôn không?

Em đã chán gọi tôi bằng chị và xưng em, rồi dạ dạ vâng vâng chưa :)) Tôi sẽ kệ xác em đấy, cứ dạ cứ vâng đi, bao giờ em muốn thay đổi tôi sẽ thay đổi, tôi k tự đổi đâu :") haha

Có lẽ tôi đang hạnh phúc. Cảm ơn em nhé :)

Nếu em nói em yêu tôi, tôi sẽ mỉm cười và đáp lại rằng tôi cũng yêu em, còn không thì thôi =))))))

Mấy dòng ngớ ngẩn trc khi đi

Hôm qua chắc em bận với vui lắm :)

Ở đây mưa suốt, chỉ nhớ em thôi cũng hết ngày rồi.
Có lúc tôi cứ nghĩ, liệu tôi có đang làm quá các thứ lên không? Sự nhớ nhung này có thật sự đến mức như tôi thể hiện? Liệu có thật cảm giác của tôi là muốn nghe giọng em, hay chỉ là tôi nghĩ như thế?

Tôi cứ sợ những cảm xúc này ngày một lớn lên. Tôi không biết nó đã đủ lớn để gọi là yêu chưa, và như thế tôi đã yêu em hay chưa.

Có nhiều lúc tôi muốn em đừng dạ, vâng nữa. Em nói chuyện ngoan đến mức tôi không dám thôi gọi em bằng em :))

Rồi chuyện này sẽ đi đến đâu hả em? Liệu có kết quả gì không?

Thật lòng tôi k biết nên mong gì. Tôi vừa muốn nhưng lại vừa sợ mọi người biết chuyện của tôi và em. Em nói em thật may mắn, còn tôi không biết liệu tôi có xứng đáng với thứ mà em gọi là may mắn đó hay không nữa. Tôi chỉ biết em thật đặc biệt thôi.

Tôi cứ hay sợ, sợ tôi sẽ làm gì đó khiến em buồn. Yêu một người như em, không hiểu sao, tôi cứ sợ làm em đau =) Em suy nghĩ quá nhiều, khiến tôi thấy lo.

Btw, 5 ngày tới chắc nhớ em lắm. Mỗi ngày hình như lại càng nhớ em nhiều hơn. Làm sao cho 2 tháng này hết nhanh lên đây hả em?

Friday, June 24, 2011

Mưa

Trời mưa cả ngày ướt át khó chịu quá. Mưa chẳng đi được đâu. Quanh quẩn trong nhà không có gì làm lại lăn ra ngủ. Hôm nay ngủ nhiều thấy ớn luôn ="=

Cứ lúc nào thức thì lại nghĩ đến em. Có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến ai nhiều thế này. Muốn pm em nhưng em k onl, chắc chạy đâu rồi =) Muốn nhắn tin cho em, mà sợ em đang đi với anh, rút điện thoại ra đọc anh lại nghi ngờ T-T Gọi cho em thì chắc rồi cũng chẳng biết nói gì.

Mưa tự nhiên buồn buồn.

Người ta bảo Thần Nông lãng mạn lắm, mà cái lãng mạn của tôi nó thui chột đâu mất rồi. Em nói mấy câu tình cảm tôi cũng thấy gai gai người.

Muốn cầm tay em quá, muốn chạm vào em, để cảm nhận tất cả những tình cảm này là thật...

Em nói cứ tin em, ừ, tôi tin. Cứ để mọi chuyện đến đâu thì đến, em nhỉ : )

Thursday, June 23, 2011

2 bạn í tán nhau :")

Seru-chan (22.06.2011 20:30:21): hôm nay ngồi ở nhà bác
Seru-chan (22.06.2011 20:30:31): soi gương thấy tóc lại vểnh
Seru-chan (22.06.2011 20:30:36): tự nhiên nhớ em thế
Novak (22.06.2011 20:31:00): sao mà trùng hợp thế ạ
Novak (22.06.2011 20:31:15): hôm qua e vừa mua máy sấy đấy
Novak (22.06.2011 20:31:22):
Novak (22.06.2011 20:31:29): để sấy tóc cho chị
Novak (22.06.2011 20:31:31):
Seru-chan (22.06.2011 20:31:48): thật á X//D
Novak (22.06.2011 20:32:00):
Novak (22.06.2011 20:32:11): xa chị rất là khó chịu đấy
Novak (22.06.2011 20:32:23): có giống nói dối k


yêu quá đi

Wednesday, June 22, 2011

Nhớ.

Cả ngày quanh quẩn nghĩ đến em.

Muốn pm em lắm, nhưng lại sợ. Có thứ gì đó vô hình cứ chặn tay tôi lại.

Ừ vậy thôi, có lẽ ta k nên nói chuyện với nhau bây giờ, chắc sẽ chỉ làm đau nhau mà thôi. Biết đâu đừng đến với nhau lại là điều tốt?

---

pm em rồi, nhưng em chả rep =) chắc là đi đâu, hoặc k muốn rep

thật ra tôi cũng muốn nói, xin lỗi em, vì đêm qua tôi cũng chẳng biết mình đã nói những thứ lộn xộn gì nữa rồi...

Mơ hồ

Tôi không còn nhớ đêm qua đã nói những gì nữa rồi. Mà giờ có muốn mở archive ra xem lại cũng không được vì máy kia chưa có cài cho nó save.

Tôi có giống một đứa đi xin chút tình cảm của em không?

Nhưng tôi không cam tâm.

Đêm qua lúc anh PM tôi, tôi đã bật khóc. Anh không biết gì đâu em ạ. Tôi đọc những dòng em viết xong, khi đó chỉ muốn hỏi anh: "Tại sao lại là em?" nhưng cũng tại những dòng đó mà tôi sợ tôi sẽ làm anh đau. Có lẽ sự lạnh nhạt của tôi đã đủ làm đau anh rồi.

Tại sao chúng ta lại vướng vào tất cả những việc này? Không một ai vui vẻ cả...

Tôi không ngờ em đọc kỹ và nhớ đến vậy. Khi viết ra tôi đã không hề mong em đọc được.

You hurted me

Tôi đã rất sợ, sợ thứ tình cảm này ngày một lớn lên. Tôi sợ sẽ có lúc tôi phải đau. Và bây giờ tôi đang đau.

Tất cả, tôi từ chối tất cả. Đương nhiên không phải vì em. Nhưng em có hiểu thật ra em đặc biệt đến thế nào không?

Nếu em không muốn giữa tôi và em có chuyện gì đó, thì xin em đừng lại gần tôi, xin em đừng nói chuyện với tôi, đừng hôn tôi, đừng nhớ nhung tôi. Tại sao em nói ra tất cả những điều đó rồi lại muốn dừng lại? Và em đã muôn thế rồi, thì em còn hỏi tôi làm gì?

Tôi nghĩ đến cảm xúc của em, tôi nghĩ chắc em sợ em sẽ làm người đó đau. Tôi không muốn gượng ép. Nhưng em có nghĩ, em nói những điều đó ra, tôi đau đến nhường nào không?

Em hi sinh bản thân em một tý, cho người ta không phải đau lòng, nhưng em hy sinh cả tình cảm của tôi dành cho em sao? Rồi em nói tôi giữ kín? Ừ, tôi nói ra thế nào được? Nhưng em có phải đang làm khó cho tôi quá không? Tôi phải chịu đau, và chịu đau một mình. Khóc 1 mình.

Em quý người đó đến vậy. Nhưng em có nghĩ nói ra những lời đó sẽ khiến cho tôi căm ghét người đó không?

Ừ, em đi đi, đi mà làm điều em thích đi, đi với cái người em yêu quý đi.

Tại sao? Tất cả là tại sao?

Tôi chưa bao giờ dám tin rằng bản thân mình sẽ bị đau theo cái cách này. Một đứa kiêu ngạo như tôi, lại đỡ đẫn nhìn từng dòng chữ em viết ra rồi nước mắt cứ thế chảy dài mà không thốt nổi một lời.

Tôi không biết nên oán trách em vì những gì em đã làm với tôi, hay nên oán trách bản thân mình vì đã yếu lòng trước em nữa. Nếu tôi vẫn cư xử như với những người khác thì có phải bây giờ đã không phải đau?

Em nghĩ tôi giống con trai, tôi hay cười nói, tôi cá tính nghĩa là tôi không yếu đuối?

Em làm tôi ước gì bản thân mình không còn tồn tại nữa. Sự tồn tại của tôi khiến người khác suy nghĩ và đau khổ nhiều đến thế sao? Tất cả cuối cùng là lỗi của tôi phải không?

Sunday, June 19, 2011

Gượng gạo

Chậc!

Saturday, June 18, 2011

X"D

I have no idea what my feeling is.

But when I saw you buzz-ed me in my yahoo offline messages, I thought I was missing you :)

Wednesday, June 15, 2011

Chán ăn - xấu xí - và câu chuyện của 1 kẻ điên


Đúng là có chán ăn. Nhưng không hoàn toàn. Nếu cố tôi vẫn ăn được. Chỉ có điều hơi giống tự tra tấn =)) Nhưng mà cuối cùng thì tôi quyết định k ăn. Vì k ăn thì tôi sẽ xấu xí, và trông sẽ tiều tụy í, haha.

Tôi muốn mình trông như thế, bỗng nhiên muốn thế. Một kiểu gì đó điên rồ. Muốn mình giống như khổ sở lắm. Nhưng vẫn cười nói. Đêm lại tuki. Tôi hoàn toàn là 1 con điên, hết thuốc chữa rồi.

Tôi không biết, tôi muốn thử, thử xem là mình đang tự hành hạ mình hay mình đang hành hạ người khác. Nhưng tôi đoán là tôi chỉ đang tự hành mình thôi, haha.

Cái tôi quá lớn của tôi đang lên cơn. Nếu nói ra có lẽ sẽ k sao, nhưng tôi lại k thích nói. Tôi cứ thích trở thành 1 kẻ điên rồ cơ.

Tối nay lên ô tô rồi, mai lên máy bay và ngày kia lên xe máy =))))))

Tuesday, June 14, 2011

Tại sao?



Lý do cho tất cả những chuyện này là gì?

Tôi có phải đang quá con người không khi mà cứ phải đi tìm hiểu bằng được cái thứ gọi là lý do? Con người là thứ sinh vật luôn tự đặt ra câu hỏi "Tại sao?" và "Từ đâu?". (Tôi mang máng người đó nói với mình như thế. Mang máng thôi, chính xác thì tôi quên rồi. Đại loại cái gì mà khi quăng cuộn len cho con mèo thì nó sẽ chỉ chạy theo thôi còn con người thì sẽ thắc mắc cuộn len đó từ đâu ra.)

Nhưng có phải lúc nào câu hỏi "Tại sao" cũng là thứ cần được con người đặt ra? Có những lúc dù có cố tìm hiểu cũng không thể có câu trả lời. Và có những lúc con người ta vụn vỡ khi biết được lý do. Vậy tại sao con người cứ phải ngoái đầu lại rồi đoán ước thứ có tên nguyên do?

Có rất nhiều thứ bản thân con người ta không thể tưởng tượng ra được. Và đến khi nó xảy đến thì người ta bất ngờ (?), bàng hoàng (?), rồi luẩn quẩn trong tâm trí là thứ suy nghĩ như cuộn len bị con mèo vờn cho rối.

Có những thứ sự thật mà cho dù không biết căn nguyên cũng đủ làm người ta thấy sợ hãi. Bởi có những kẻ chẳng bao giờ ta có thể *trông mặt mà bắt hình dong*.

Không gian hẹp làm người ta bức bối. Thế giới quanh mình không đủ rộng lớn cũng làm người ta đau, giống như bị nhét vào một chiếc hộp vuông vừa khít với mình khiến cho ta chỉ cựa mình cũng đủ xước da.

Làm tổn thương nhau là việc con người giỏi nhất. Nhưng nếu không có tổn thương thì cũng sẽ không cần xoa dịu. Mà cảm giác được xoa dịu sau nỗi đau có lẽ là thứ cảm giác đem lại hạnh phúc cho cả người xoa dịu và người được xoa dịu.

Tạm biệt chiếc hộp nhỏ, ta bay về trời đây. Hẹn gặp lại sau 2 tháng nữa. Đừng làm ta đau như em đã làm đau những người khác nhé.

Monday, June 13, 2011

!?

Ta mà hiểu ta, ta chết liền á :|

Em cũng thế, ta hiểu em ta chết liền X_X

---

Bị chán ăn 8-}

Sunday, June 12, 2011

No title

3N07 - Trang: cu phai thuc hanh nhieu
3N07 - Trang: the dao nay yeu duon gi chua ha/
~jUSt SeL~: mẹ
3N07 - Trang: hay van yeu a JAY?
~jUSt SeL~: tao vừa bảo vẫn ế
~jUSt SeL~: :))
~jUSt SeL~: mày làm tao buồn quá
~jUSt SeL~: hỏi cái í làm j
3N07 - Trang: bach nhuc
~jUSt SeL~: nhục j đâu
~jUSt SeL~: tao k thích :")
3N07 - Trang: oh
3N07 - Trang: do gai gia`

Wednesday, June 8, 2011

Can we?

Như thế này là sao?

Sunday, May 29, 2011

GC


(c) Skjzark Baka

Đại loại là ngày hôm nay tôi muốn viết một cái gì đó, có cảm giác là mình phải viết. Mặc dù đầu óc thì tự nhủ là phải học vì ngày mai có thể sẽ chết thảm với môn triết một lần nữa.
Nhưng thôi, tôi viết đã. Cơ mà lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Bỗng nhiên tôi nghĩ, bình thường mỗi khi down cái gì, tôi hay có thói quen cần gì down nấy, những cái không liên quan thì cứ mặc xác. Thi thoảng có nổi hứng tò mò down thử nhưng cũng ít khi và có khi down về cóc thèm xem/nghe thử. Mấy ngày này nghĩ, phải chăng cái quán của tôi và Ruồi đã trở thành chốn đi về của nhiều bạn, nên có nhiều bài hát chúng tôi sub đáng lý chẳng ai biết đến, cuối cùng lại được các bạn chào đón nồng nhiệt. Hóa ra nhiều người muốn thử cảm giác với những thứ mới lạ ra phết.

Chợt thấy yêu quán hơn gấp bội phần, dù rằng trc đó cũng đã yêu lắm rồi.
Cảm giác mang lại cái gì đó mới lạ mà lại được người ta đón chào thật sự thích thú X"D

Thursday, May 26, 2011

Look back

Somehow you are now so far from me. It's true. I know.
Sometimes I ask myself if it's you who changed or it's me. Or we both changed? Or it's just finally I found out our differences. It's me who didn't care bout all those shit when I liked you b4?
Whatever.
I saw your new picture today. And all I can think is you absolutely not my type. Hahhhh? How come I liked you b4? Lol, I dont like boys who dresses like you, I think. And I cant get used to with the way you talk. It's strange to me.
Year ago, I think that I was lucky to become your friend, even though at that time we were far from each other, not only physically, but in our hearts and souls. And now I have nothing in my mind. You are far, strange, a lil' weird (?), or whatever :p
Though, I still feel that I'm lucky to know a person like you =)
Do I feel sorry for myself for not being a part of your life? Now I can say NO ^^ We are actually strangers, haha.

Gửi anh

Lạy anh
Tôi không phải mẹ anh!
Anh tự lo cho cái thân anh sớm đi, đừng có để nước đến cổ rồi nhảy k kịp thì đòi người khác cứu. Xin lỗi, nếu tôi yêu tôi quí thì tôi cứu chứ tôi không ưa thì biến đi!
Làm ơn, tôi chịu không nổi đâu. Khó chịu bỏ mẹ!

Wednesday, May 25, 2011

Tôi đi hỏi cây tần bì...



Tôi hỏi cây tần bì: "Người tôi yêu đang ở nơi đâu?"
Cây tần bì chẳng đáp lời tôi, chỉ khẽ lắc đầu

Tôi hỏi cây dương: "Người tôi yêu đang ở nơi đâu?"
Cây dương chỉ ném về phía tôi những chiếc lá mùa thu

Tôi lại hỏi mùa thu: "Người tôi yêu đang ở nơi đâu?"
Mùa thu đáp lời tôi bằng những cơn mưa tầm tã

Tôi hòi mưa rằng: "Người tôi yêu đang ở nơi đâu?"
Mưa khóc, nước mắt lăn dài lâu thật lâu ngoài khung cửa sổ

Tôi hỏi vầng trăng khuyết: "Người tôi yêu đang ở nơi đâu?"
Trăng khuyết giấu mình sau đám mây, chẳng chịu cho tôi một câu trả lời

Tôi lại hỏi mây: "Người tôi yêu đang ở nơi đâu?"
Nhưng mây chỉ tan biến giữa bầu trời xanh

Hỡi người bạn duy nhất của tôi, người tôi yêu đang ở nơi nào?
Hãy nói tôi hay nàng đang náu mình nơi đâu, cậu có biết nàng đang ở chốn nao?
Người bạn trung thành trả lời tôi
Người bạn thật thà trả lời tôi
Rằng: "Cậu đã từng có nàng ở bên"
"Cậu đã từng có nàng ở bên"
"Cậu đã từng có nàng ở bên"
"Nhưng giờ đây nàng đã trở thành người bên tôi trọn đời"

---

Dạo này k quan tâm đến Alex nhiều =) Bỗng nhiên hôm nay thay vì học bài lại có hứng đi mò mẫm tìm anh, bài này anh hát nhiều cảm xúc quá X"D
Thi xong sẽ sub ^^

Thursday, May 19, 2011

Zachet

2.10am
Mắc bận ngắm em với người yêu em.
Quên học.

Gái của em xinh quá. Ta không nói nàng đẹp, vì nàng mập, nhưng mà nàng đáng yêu quá a ♥

Ngắm 1 tối, bỗng nhiên ta nghĩ, hay ta bỏ DAS. Ta cứ là ta là được rồi. Mắc gì bỏ cái vẻ "đáng yêu" để có 1 thứ gọi là thân hình đẹp đẽ, mà chắc gì đã đẹp cơ chứ?

Molly mập nhưng đâu có "ế". Nàng có em mà, mà em lại đẹp như vậy nữa kìa...

Maa ~ Ta không có đem so sánh ta với nàng. Vì nàng giỏi giang còn ta kém cỏi thì làm sao mà so? Mà ta cũng đâu có phải là sợ "ế" hay là "thèm" tình đâu. Ta chỉ bỗng nhiên nghĩ đến chuyện đó, chỉ là vì mấy ngày nay em "ám ảnh" ta nhiều quá thôi...

Ta đang nghĩ làm thế nào để mua được vol.1 của em mà có cả sign. Ôi giời ạ, sao cái shop đó lại chỉ bán nội địa thế em? Ta muốn, ta muốn! Cơ mà khổ thế, lúc cái vol 1 đó của em out thì ta lại đang bay nhảy ở VN, có mua cũng chẳng biết nhận hàng ra sao, ta là ta k muốn ship về VN chút nào. Không rồi đĩa của em bỗng nhiên lại biến thành album của HKT thì bỏ mẹ, em nhỉ? Ta đành chờ tới lúc sang lại rồi tính vậy. Biết đâu lúc đó em lại phát hành bản riêng cho Nga như hồi bữa Alex làm =)

À, nhắc đến ESC thì ta lần này phải thề có cái bóng đèn là ta còn have a crush on Oskar-kun nữa. (Đứa nào chửi kiểu viết này thì chửi đi, anh chấp tất). Lại 90. Sao ta thích giai 90 thế, lol. Down cái album của Oskar ở host 115 của mấy bạn khựa chậm muốn ớn = =

Nhạc của bé Oskar nghe lúc mệt mỏi thấy thư giãn lắm. Có thể nghe mà ngẫm nghĩ. Còn nhạc của em thì... đơn giản là rất catchy, còn em thì lại quá đẹp, và em hớp hồn ta từ lúc nào k hay. Mặc dù thật ra ta đổ Oskar-kun trước cơ mà nhỉ? Lúc nghe loáng thoáng ESC ta cũng chẳng để ý đến em, gomen ne, thế mà cuối cùng ta lại đang điên tình vì em đây.

Ôi search ảnh em với nàng thật nhiều và thật tình đó. Ghen tỵ quá. Ta k biết phải ghen với em hay với nàng nữa T-T

Nàng xinh đẹp đáng yêu của em ♥

Tuesday, May 17, 2011

Mệt mỏi quá

Mệt mỏi, cả nghĩa đen và nghĩa bóng ấy. Tất cả cũng là tại mình. Thật sợ phải đối mặt với những thứ đó. Tất cả tất cả.

Monday, May 16, 2011

Già mà ra bộ nhí nhảnh ♥



Dịch chơi http://matcuoi.com

Nhan sắc em
Tâm hồn đẹp đẽ của em
Em sở hữu nét đẹp không thể mua được bằng tiền
Em muốn sống như những ngôi sao em thấy trên truyền hình?
Em muốn được yêu một người như tôi?m

Yêu tôi đi, yêu tôi đi nào
Đừng bước đi
Hãy yêu đi, yêu tôi đi, yêu tôi đi nào

Trẻ con, trẻ con,
Em hãy cứ gọi tôi là một thằng trẻ con
Tôi không quan tâm, và tôi sẽ cho em biết thế nào là yêu
Trên đầu tôi không có vầng hào quang đâu
Và quanh đây cũng chẳng hề có thiên thần nào cả
Trẻ con, trẻ con,
Em cứ gọi tôi là một thằng trẻ con cũng được
Oh ~
Trẻ con

Rồi em sẽ thấy
Rồi em sẽ biết thế nghĩa là gì
Vì tôi còn hơn cả những gì em tin tưởng
Tôi biết, những xúc cảm ấy rất rõ rệt
Là tình cảm tôi dành cho em đó
Tôi sẽ cho em thấy tất cả đều làm thật

Yêu tôi đi, yêu tôi đi nào
Đừng bước đi
Hãy yêu đi, yêu tôi đi, yêu tôi đi nào

Trẻ con, trẻ con,
Em hãy cứ gọi tôi là một thằng trẻ con
Tôi không quan tâm, và tôi sẽ cho em biết thế nào là yêu
Trên đầu tôi không có vầng hào quang đâu
Và quanh đây cũng chẳng hề có thiên thần nào cả
Trẻ con, trẻ con,
Em cứ gọi tôi là một thằng trẻ con cũng được
Oh ~
Trẻ con

Sunday, May 15, 2011

Cứu thế giới ♥

Bài hát dự thi đầu tiên trong đêm chung kết của ESC năm nay, mình chỉ có ý định vừa xem vừa nghe bâng quơ, bỗng nhiên thấy em nó hay lạ :")



Dịch sơ sơ chưa edit X_X

Peter thông minh lắm nhé,
cậu biết rõ từng vùng đất châu Âu
cậu thích ngồi dưới cây táo trong sân nhà mình
và chờ cho trái táo rụng xuống

Peter lên 9
Thầy giáo nói rằng hành tinh này đang chết dần
Rằng ai đó cần phải chấm dứt tất cả
Thế là Peter về nhà
Và nói với mẹ:

Con sẽ đi và bảo vệ hành tinh này
Con sẽ không về cho tới khi Người được che chở
Con sẽ hỏi thử cả Nhà vua và Quốc hội nữa
Nếu họ không giúp, con sẽ tự làm tất cả

Con không muốn...
Da da dam...

Peter bé nhỏ
Cứ cố nói nhưng chẳng ai thèm nghe
Người ta bận sống bận chết
Chẳng thèm nghĩ đến những việc mình đang làm

Nhưng hãy xem cậu bé kìa

Cậu đã ra đi để bảo vệ hành tinh này
Và cậu sẽ không trở về cho tới khi Người được che chở
Cậu đã tìm đến Nhà vua và cả Quốc hội nữa
Nhưng họ đều quay đầu mà bước đi

Và tôi hát rằng
Da da dam

Và giờ đây tôi đang bước ra thế giới để bảo vệ hành tinh này
Và tôi sẽ không trở về cho tới khi Người được che chở đâu
Tôi đang bước những bước mà Peter từng bước
Mọi người hãy cùng bước
Và cùng hát với tôi

Da da dam