Saturday, May 26, 2012

Anh xấu hổ vì đi cạnh em chứ gì?

Anh mệt. Vâng em biết anh mệt rồi. Anh có biết em đứng 1 mình làm đống thịt đến hàng mấy tiếng đồng hồ, em không trách móc anh cái gì thì thôi, anh làm như một mình anh mệt, còn em thì không?

Anh bảo anh đi, rồi về anh làm cùng với em. Về anh làm gì? Anh bảo anh dọn nhà vệ sinh. Em sang thì anh đang nằm. Thế gọi là làm cùng à?

Mới đang yêu nhau, chưa cưới xin gì, chưa là cái gì anh đã có cái tư tưởng đàn bà là phải làm tất như thế à? Thế nếu mà trời cho cưới nhau thật thì em thành oshin cho anh à?

Anh có tý xót nào cho em không? Em nói cái ngón tay của em nó mất cảm giác, ừ thì là nói quá. Nhưng anh có biết là nó tê cứng cả tiếng đồng hồ không? Anh cười khẩy 1 cái rồi xong thế à?

Em nhạt nhẽo đến cái độ anh phải cười kiểu ấy à? Em có đùa với anh đâu. Em đau thật thì em kêu. Mà anh coi như trò đùa.

Em mệt lắm. Anh đừng nghĩ chỉ có một mình anh mệt. Hôm nay anh quá đáng lắm. Anh nói như mắng em rồi nhìn em như con khỉ lạc ra ngoài đường thế có biết là em tủi thân lắm không? Đừng ép em phải làm người như anh muốn, em muốn là em. Thế thôi.

Friday, May 25, 2012

Chậc.

Ừ. Không phải chỗ để chia sẻ. Không phải người để tâm sự.

Ừ. Vui với niềm vui của anh đi. Yêu đời nhiều vào.

Lạnh lẽo nhạt nhẽo cô độc gì đấy mình em thôi.

Cuộc đời không phải là quá bất công? À mà cũng chẳng biết nó bất công ở cái điểm nào. Cảm thấy thế thì biết thế.

Ừ.

Friday, May 11, 2012

Sao dạo này anh cứ làm em bực?

Chuyện tiền bạc. Em nói với anh, không phải là em đang tỏ ra là mình hơn anh. Là em muốn nói cho anh biết rằng cuộc đời này chẳng giống trong phim đâu. Ừ thì anh giúp người ta, nhưng làm ơn soi gương xem mình có sống được hay không đã rồi hãy giúp. Giúp người hay là làm bất cứ việc gì thì cũng phải trong khả năng. Chứ không phải là cứ muốn là làm. Em nói cho anh hiểu, anh lại đâm thêm cái câu là không có em thì anh đã không dám làm liều. Anh ơi em có phải cái ngân hàng muốn rút tiền lúc nào thì rút đâu! Em hỏi lại anh nói thế không sợ em nghĩ gì à thì anh bảo anh không sợ. Vâng, xin lỗi anh, 1 đứa như em, chẳng phải giàu có gì, nhưng là hơn anh, ở thì hiện tại, mà con gái có điều kiện hơn con trai, yêu nhau anh tưởng chỉ có người con trai phải suy nghĩ thôi à? Em cũng buồn lắm, buồn vì muốn mua cái gì cho anh anh cũng tự ti rồi không chịu nhận. Buồn vì lắm người ngồi ngoài khéo đang nghĩ, hay là đang thương hại em vì anh yêu em khéo là vì tiền, mặc dù em chẳng nghĩ thế. Thế mà anh cứ thích lôi chuyện đó ra mà nói cứ như nó là 1 phần tất yếu của cuộc sống ấy. Lôi nó ra mà đùa thế, mỗi lần em nghe, em buồn lắm, chẳng qua là em chưa nói với anh thôi. Hôm qua em nói ra rồi thì anh lại làm như anh đang dỗi em. Em hỏi thì anh lại nói những câu chua chát kiểu kia. ANh nghĩ là em vui à?

Còn chuyện hôm nay anh với lớp anh làm báo. Ừ em biết là phải đi rồi. Em đã bảo với anh là, đừng có đi đá bóng, lo mà làm cho xong việc đi, đá bóng chiều nào chẳng đá. Anh không nghe. Em nấu được nửa bữa cơm rồi anh chạy về anh bảo nồi hôm qua chưa rửa, thôi anh đi đây, bọn nó giục. Ừ, cũng chỉ là một bữa cơm thôi, quan trọng gì, không ăn 1 bữa cũng không chết đói được mà. Thế rồi anh chạy đi thật. Em quan trọng gì. Anh cứ làm em phải suy nghĩ theo cái kiểu đó là sao ấy nhỉ? Anh có biết từ lúc yêu anh em cảm giác em nhỏ bé đến thế nào không? Anh làm em mất hết sự tự tin vốn có của em rồi. Em biết anh ít tuổi hơn em thì yêu rồi suy nghĩ cũng trẻ con lắm, nhưng em chỉ xin anh nghĩ cho em thêm 1 chút thôi. Tính em hay suy nghĩ, hay tự ti này kia. Anh biết thế rồi mà cứ làm em phải nghĩ là tại làm sao? Em bực lắm. Chẳng nhẽ em túm anh lại rồi cãi nhau 1 trận?