Monday, November 14, 2011

Chỉ là vì cần tìm một chỗ để viết những dòng như thế này thôi.

I'm so fucking tired!

Có lẽ cái blog này sẽ đạt kỷ lục "Blog u ám nhất của Phạm Anh Thư". Cho dù có nhắc đến những phút vui vẻ này kia, thì những lúc muốn viết nhất của tôi vẫn cứ là những lúc stress nhất và buồn nhất.
Tôi cũng không biết là mình đang buồn hay đang stress nữa. Chỉ là một cảm giác khó chịu.

Tôi, ừ, chính tôi, cái đứa con gái 22 tuổi này, cứ mua cho bản thân mình cả tỷ sự bực mình rồi chẳng biết trút xuống đâu, lại đè đầu cái blog này ra mà kể khổ. Khổ thân em.

Chiều mệt muốn một giấc ngủ trọn vẹn cũng khó. Nằm mãi mới ngủ được một tẹo thì bị gõ cửa. Ra mở cửa vào định ngủ thì lại thôi vì sợ ngủ quên đi mất thì anh đói. Đạp chăn ra đứng hì hụi ngoài bếp. Cuối cùng anh ăn Big Mac xừ rồi. Thật sự là giận, và nghĩ biết thế mình ngủ quách cho xong, vì mình KHÔNG THẤY ĐÓI!

Ừ thì cứ cho là tôi nhỏ nhặt đi. Tôi ích kỷ mà!

0 comments:

Post a Comment