Thời gian ấy mà, nó chẳng chứng minh được cái gì cả. Tôi cũng chẳng biết mình đang nghĩ những gì nữa. Mọi thứ có vẻ lộn xộn lắm. Ừ, tôi có là ai để mà được quyền ý kiến về chuyện tình cảm của anh. Tôi là một đứa đã khước từ tình cảm của anh, thì làm gì có quyền nói gì về quyết định của anh chứ. Mà chắc gì ngần ấy thời gian anh dành tình cảm cho tôi đã là sâu nặng. Tình yêu hiện tại của anh mới là thứ quan trọng chứ.
Tôi không nuối tiếc. Tôi thoảng buồn, vì người ta có thể thay đổi nhanh như vậy. Tôi không biết nữa. Có lẽ từ trước đến giờ anh chỉ nhầm tưởng về tình cảm anh dành cho tôi mà thôi, và rồi bỗng nhiên anh gặp một người thật sự quan tâm đến anh, chấp nhận sự quan tâm mà anh dành cho người ta, và hợp với anh, xứng với anh, nên anh quên hết những tình cảm đã từng dành cho tôi, và yêu. Không quan trọng, với tôi tất cả những thứ liên quan đến anh đều không quan trọng. Chắc thế. Nhưng sao vẫn hụt hẫng.
Con người thay đổi nhanh vậy sao?
Tôi không nuối tiếc. Tôi thoảng buồn, vì người ta có thể thay đổi nhanh như vậy. Tôi không biết nữa. Có lẽ từ trước đến giờ anh chỉ nhầm tưởng về tình cảm anh dành cho tôi mà thôi, và rồi bỗng nhiên anh gặp một người thật sự quan tâm đến anh, chấp nhận sự quan tâm mà anh dành cho người ta, và hợp với anh, xứng với anh, nên anh quên hết những tình cảm đã từng dành cho tôi, và yêu. Không quan trọng, với tôi tất cả những thứ liên quan đến anh đều không quan trọng. Chắc thế. Nhưng sao vẫn hụt hẫng.
Con người thay đổi nhanh vậy sao?
0 comments:
Post a Comment