Thursday, December 22, 2011

What do I need a bf for?

For a lonely Xmas party cuz he was invited to a party somewhere else?
For a lonely Valentine's day cuz he wants to come to Moscow to watch his favorite football team's match?

Tuesday, December 13, 2011

Em dậy rồi.

Em dậy rồi anh ạ, dậy cả tiếng rồi. Ngủ không ngon.

Buông-rơi và cái mâu thuẫn kỳ cục em mang theo suốt kiếp

Nếu thấy mệt mỏi thì anh cứ buông tay nhé.
Em sẽ rơi, nhưng chắc rồi sẽ đứng dậy bước tiếp thôi.
Em biết là em đang làm anh mệt nhiều lắm. Thôi thì nếu không chịu nổi thì hãy quăng em đi anh nhé. Em đau, nhưng chắc là em chịu được.

-

Bởi vì em là một đứa con gái chưa lớn hết, về mặt tâm hồn. Em nghĩ, có lẽ, em mất cả cuộc đời này thì mới lớn được. Trải qua quá ít nỗi đau cũng là một cái thiệt thòi của một đứa như em.
Có những lúc, chẳng hạn như bây giờ đây, em muốn gào thét, cào xé một cái gì đó, có lẽ là chính xác thịt mình, bởi những lý do mà chính em cũng chẳng thể hiểu nổi. Liệu em có nên cầm kéo lên và cào rách da mình để nhìn máu đỏ chảy ra thành dòng? Em muốn, nhưng em sợ lắm. Có lẽ ai đọc được cũng sẽ nghĩ chẳng qua là em đang nói, nói cho có, chứ chẳng bao giờ muốn làm, nói ra để người khác đọc được sẽ phải thấy rùng mình gớm ghiếc. Nhưng mà không, em muốn thật, và em thừa nhận, em không dám, vì cả đời này em là đứa sợ đau. Cả những cơn đau về xác thịt lẫn tâm hồn.

Cái mâu thuẫn kỳ cục nhất trong em là sợ đau nhưng khi đã đau thì lại thích thú cào xé cái vết thương của mình để được cảm nhận cái tê buốt xót xa. Em hay tự dằn vặt mình vì những thứ không đâu, để cho những vết thương trong lòng vốn do chính bản thân gây ra lại càng sâu hoắm. Nhưng mà em thích! Người em nhiều sẹo, không phải vì da em không lành, mà là vì mỗi lần vết thương sắp sửa liền da là em lại tự cào xé, bóc vảy để cho nó tứa máu thêm lần nữa, để em được rên rỉ suýt xoa rằng "Ôi đau quá!" nhưng lại đầy thích thú cảm nhận cái cơn tê buốt đến tận óc. Vâng, em là một con điên! Một con điên sợ đau! Một con điên thích tự chọc vào chỗ đau của mình.

-

Nếu mệt mỏi thì anh cứ buông tay em ra nhé. Cái sự đau có khi sẽ trở thành một thứ gì đó khiến em thích thú. Bởi em ĐIÊN mà.

Monday, December 12, 2011

[Không đề]

Không đề vì thật ra chả biết đặt tên cho cái entry này là cái quái gì nữa.
Đau chân, đang tự hỏi có phải bị con gì đốt không, hay là mình đã bị một cái bệnh kỳ cục gì đấy, chẳng hạn như ghẻ :O
Thời tiết khó chịu quá, hơi mệt. Đi xem đồ và chả mua được cái quái gì.
Phải học bài. Lười. Tâm trạng không tốt lắm, đang có chiều hướng xấu đi.

Thỉnh thoảng, à không, thật ra là rất thường xuyên, mình thấy gớm mấy trò lố của mình lắm. Như một con điên thích gây sự chú ý. Nhưng cái lúc làm, mình ít khi suy nghĩ được như thế. Chỉ đến lúc xong rồi mới nhận ra. Hơi muộn, đôi khi là quá muộn.

Anh đang làm cho mình có cảm giác như anh đã quá mệt mỏi khi phải đi cạnh mình.

Sau tất cả quan tâm lo lắng, đến khi mình nhận cái lý do mà anh hỏi về chuyện tại sao mình bỏ đi, thì có vẻ như anh thấy mình lố bịch đến mức hết cả hài hước.
Mà mình không biết lý giải, hay nói đúng ra là mình cũng chẳng hiểu nổi lúc đó nghĩ gì. Bực mình chuyện trong phòng, chưa xuôi cái cơn bực, là anh quay lưng lại. Không phải, không phải cái kiểu đòi hỏi phải nói hết tất cả cho mình nghe. Anh hiểu sai. Nhưng mình có cảm giác cho dù có giải thích thì 1 là anh sẽ thấy nó quá điên rồ, 2 là tự bản thân mình cũng thấy nó như ngụy biện. Đấy là ghen. Không phải ghen với chị Hoa mà là ghen với anh. Vậy thôi. Bởi vậy nên nói ra nó mới điên rồ và giống như ngụy biện và lại còn lố bịch nữa. Những thứ khó mà dùng ngôn từ để diễn đạt cho đúng ý, với cái vốn ngôn ngữ của mình.

Cảm giác của mình là bỗng nhiên anh xa cách, anh mệt mỏi. Mệt mỏi vì em hay vì thi cử hả anh?

Thursday, December 8, 2011

Ni hao ma?




- Em có yêu anh không?
- Không.
- Thật không?
- Thật.
- Thật á?
- Thật. Không phải yêu, mà là yêu nhiều.

Ừ í, em yêu anh nhiều lắm anh ạ. Đừng hỏi câu ngốc nghếch như thế nữa nhé. À mà, thôi anh cứ hỏi đi, em thích nghe anh hỏi câu đấy (cười).

- Em có muốn cưới anh không?
- ...

Em có thể không muốn được hả anh? Chỉ là có thể hay không thôi...

- Em yêu anh không?
- Không.
- Em yêu anh nhiều không?
- Có.
- Nhiều là bao nhiêu?
- Bằng ngần này. (tay lên, lấy ngón cái vạch vào chỗ gần nửa đốt đầu tiên của ngón trỏ).

Một tẹo thế thôi nhưng mà là da là thịt em cả đấy, em không nói bằng trời bằng biển gì đâu, vì trời với biển chẳng phải của em, có mất đi em cũng chẳng thấy đau đâu. Anh thấy em yêu anh nhiều chưa?

Nghe bài Ni hao ma của lão Jay già buồn quá, mấy năm nữa mà cứ thế này chắc mình cũng thế, anh nhỉ? Anh cứ hỏi em là: "Sao cứ yêu nhau nhiều thế này thì rồi sau sao bỏ nhau được nữa?". Sao anh lại hỏi em...

Tuesday, December 6, 2011

Secret?

You keep it secret from me?
Sorry, then you'll never get through my secrets :)

I'm losing everything!

Whatever!

Ok, I know, it's my fault!
It's my fucking fault!

I'm just nothing!

I'M NOTHING IN THIS WORLD!

Ok, I don't need anybody to CARE bout me!

Cuz I'm just a stupid crazy girly-thing!

Ah, sorry, I said I was nothing! That's right. I'm not even a girly-thing but nothing, LOL. 

Thursday, December 1, 2011

*Heart*







Đi học về thấy cái này.
Định đuổi theo ra ôm anh 1 cái mà anh chạy mất.
Yêu anh nhiều ♥

Em có muốn cưới anh không?

Em phải trả lời là có hay là không mới vừa lòng anh?
Có phải là chúng ta đang ở trong cái thứ gọi là khổ đau? Yêu nhưng không được nghĩ đến tương lai.
Em có muốn, và em không muốn anh ạ.