Nếu thấy mệt mỏi thì anh cứ buông tay nhé.
Em sẽ rơi, nhưng chắc rồi sẽ đứng dậy bước tiếp thôi.
Em biết là em đang làm anh mệt nhiều lắm. Thôi thì nếu không chịu nổi thì hãy quăng em đi anh nhé. Em đau, nhưng chắc là em chịu được.
-
Bởi vì em là một đứa con gái chưa lớn hết, về mặt tâm hồn. Em nghĩ, có lẽ, em mất cả cuộc đời này thì mới lớn được. Trải qua quá ít nỗi đau cũng là một cái thiệt thòi của một đứa như em.
Có những lúc, chẳng hạn như bây giờ đây, em muốn gào thét, cào xé một cái gì đó, có lẽ là chính xác thịt mình, bởi những lý do mà chính em cũng chẳng thể hiểu nổi. Liệu em có nên cầm kéo lên và cào rách da mình để nhìn máu đỏ chảy ra thành dòng? Em muốn, nhưng em sợ lắm. Có lẽ ai đọc được cũng sẽ nghĩ chẳng qua là em đang nói, nói cho có, chứ chẳng bao giờ muốn làm, nói ra để người khác đọc được sẽ phải thấy rùng mình gớm ghiếc. Nhưng mà không, em muốn thật, và em thừa nhận, em không dám, vì cả đời này em là đứa sợ đau. Cả những cơn đau về xác thịt lẫn tâm hồn.
Cái mâu thuẫn kỳ cục nhất trong em là sợ đau nhưng khi đã đau thì lại thích thú cào xé cái vết thương của mình để được cảm nhận cái tê buốt xót xa. Em hay tự dằn vặt mình vì những thứ không đâu, để cho những vết thương trong lòng vốn do chính bản thân gây ra lại càng sâu hoắm. Nhưng mà em thích! Người em nhiều sẹo, không phải vì da em không lành, mà là vì mỗi lần vết thương sắp sửa liền da là em lại tự cào xé, bóc vảy để cho nó tứa máu thêm lần nữa, để em được rên rỉ suýt xoa rằng "Ôi đau quá!" nhưng lại đầy thích thú cảm nhận cái cơn tê buốt đến tận óc. Vâng, em là một con điên! Một con điên sợ đau! Một con điên thích tự chọc vào chỗ đau của mình.
-
Nếu mệt mỏi thì anh cứ buông tay em ra nhé. Cái sự đau có khi sẽ trở thành một thứ gì đó khiến em thích thú. Bởi em ĐIÊN mà.