Saturday, October 29, 2011

Dark shit


What a great Saturday!!!
Sitting in the dark and doing nothing.
Ah, it's not right. The truth is sitting in the dark and doing stuffs in silence.
Fuck it!

Wednesday, October 26, 2011

Đau.

Có những thứ vốn đang gần gũi, rồi lại do chính tay mình đẩy ra xa.
Chắc là đau đớn lắm. Đẩy ra rồi có hối tiếc muốn níu giữ lại cũng với tay không tới.

Tôi chỉ xin mọi người đừng nhắc đến chúng tôi trước mặt người đó nữa thôi. Cái nỗi đau 3 người cùng phải chịu đựng ấy nó khó gọi tên lắm.

Tôi không biết cảm xúc của mình thật ra là gì nữa. Tôi không đau. Nhưng tôi xót anh. Và tôi sợ tiếng cười gượng gạo của người đó. Tôi xót anh mỗi lần phải chứng kiến sự lạnh nhạt của người đó.

Tất cả là do có một tôi như thế này đang tồn tại.

Saturday, October 15, 2011

Một đoạn ngắn ngắn trong mớ hỗn độn những thứ gọi là suy nghĩ về anh



Bài hát không liên quan, chẳng qua là Jay cầm máy ảnh...

Em thích nhìn anh cười.
Em sợ những lúc anh u ám. Không phải vì cái sự u ám đó nó làm tổn hại gì đến em, mà vì nó làm chính anh thấy nặng nề. Em muốn làm thứ gì đó cho anh nhưng lại không biết phải làm gì. Em kém cỏi nhỉ?

Dạo này em hay nghĩ là em đã cướp đi quá nhiều thứ của anh. Em cướp mất của anh một người bạn thân, một người anh trai, và bao nhiêu niềm vui. Thế mà em đã cho anh được những gì? Nhìn bóng anh bước đi em cứ nao hết cả người. Em xin lỗi anh.


Em yêu anh
nhiều : )

Monday, October 10, 2011

Tự sự của fangirl đau khổ và cô gái đang yêu

Đã rất nhiều lần muốn ngồi mà viết, nhưng cứ định bắt đầu rồi lại ngừng lại. Bẵng đi 1 lúc là đã không viết được nữa rồi.

Như chuyện của NEWS, nước mắt cứ chảy dài. Đến bản thân cũng không thể ngờ là mình đã ngồi mà khóc như thế. Đã nghĩ thứ tình cảm này nguội mất rồi, nhưng đến lúc cái tin khủng khiếp đó lù lù ngay trước mặt thì chẳng thể cầm nổi lòng. Khóc không phải vì căm ghét hay thù hận gì Pi với Ryo, mình làm gì có quyền. Khóc cũng không phải vì thương hại 4 người còn lại, vì chắc gì họ như vậy đã là đáng thương. Có lẽ đó là nước mắt cho một thời hạnh phúc của bản thân. Gọi là một thời nghe nó ghê gớm lắm, nhưng nó đúng là một góc kỷ niệm với những cảm xúc khó có thể tìm lại được.

Hay như anh, có những lúc nghĩ là muốn viết cho anh lắm, nhưng không hiểu sao, cuối cùng lại không viết nữa. Dạo này em dỗi vặt hơi nhiều. *Soi gương tự kiểm điểm* - phải sửa đổi! Cơ mà cho dù dỗi có đúng có sai thì cuối cùng em cũng không thể cưỡng lại được vòng tay anh.
Em thật ra đã ngập ngừng không biết bao nhiêu lần muốn nói là em yêu anh rồi nhưng cuối cùng lại thôi. Anh không nhận ra, hay anh nhận ra nhưng k nói với em? Rằng em chưa 1 lần mở miệng nói ra cái câu đó?