Thursday, March 29, 2012

Đặc biệt á?






Đọc vui vãi :))
Nếu là cách đây 2 năm chắc mình sướng mất ngủ mất :-j
Bây giờ chỉ thấy vui vui thôi. Thế là đủ, nhỉ?

Cảm ơn bạn cực kỳ vì vẫn tốt và nhiệt tình với tớ ♥

Thursday, March 22, 2012

Yêu anh

Yêu anh buồn lắm, anh có biết không?
Ừ, có vui có buồn. Ừ, nhưng sao em buồn nhiều thế? Buồn từ những cái nhỏ nhặt vớ vẩn buồn đi.

Anh có biết lắm lúc em cũng mong mình đã từng yêu độ chục người để thỉnh thoảng mang ra mà nói cho anh khó chịu chơi không? Sao anh cứ phải nhắc đến người cũ của anh để làm gì? Nghe nhiều mệt lắm anh ạ. Nhắc đến, em không thích nghe, em tỏ thái độ, lại bảo em là ghen vớ vẩn?

Anh nghĩ em là ai?

Tháng 12 cưới? Anh nghĩ em không biết đấy là ai à?

Anh trách em là nói ra mà em còn ghen? Anh nói thật bao nhiêu phần? Bé đó tháng 12 mà cưới thì em cưới từ năm ngoái rồi anh ạ.

Em viết ra vậy thôi. Không giận anh lâu được. Em chỉ không thích cứ suốt ngày phải đối diện với đủ hình ảnh những người yêu trong quá khứ của anh thôi. Mỗi lần anh nhắc đến, cảm giác đầu tiên của em không phải ghen đâu, mà là tủi thân đấy. Em biết nhiều trong số đó rất giỏi giang rồi, không kém cỏi và chỉ biết ngồi than van như em. Em biết nhiều trong số đó suy nghĩ sâu sắc rồi, không hời hợt và nông cạn như em. Em biết nhiều trong số đó cá tính rồi, không mờ nhạt như em. Anh không cần nhắc đến nhiều thế để em phải cảm thấy chán nản bản thân mình vì quá kém cỏi so với người ta đâu. Em tủi lắm.

Tháng 12 cưới *bật cười*.

Thursday, March 15, 2012

Mười lăm tháng ba

Em chỉ muốn được ôm anh thật lâu, thật chặt.
Nhưng anh đẩy em ra.
Vậy thì em sẽ đẩy anh mạnh hơn anh đã đẩy em.
Để không phải thấy mình như bị bỏ rơi.

Thursday, March 8, 2012

Tin

Đã nghĩ là mình, sau tất cả những thứ vớ vẩn đang diễn ra nơi đây, cuối cùng cũng tìm đc niềm vui mới, niềm tin mới. Nhưng không.

Có lẽ rồi lại rơi vào cái trạng thái rơi vô định.

Không biết bao nhiêu lần, bản thân đã tự hỏi: Chẳng nhẽ con người trên cuộc đời này khó tin đến thế? Hay chỉ đơn giản là do bản thân mình mà thôi?

Tưởng chừng như có thể tin được, cuối cùng lại mắc phải cái cảm giác lửng lơ lơ lửng.

Vậy cái mà thật ra con người ta phải học là học tin tưởng lẫn nhau hay học cách giả vờ tin nhau để mà sống?