Saturday, November 5, 2011

Chuyện sáng thứ 7

Em ngồi đan khăn cho anh. Giấm giúi. Muốn làm anh bất ngờ.
Biết anh không thích màu lông chuột, nhưng vẫn mua. Vì giữa mớ màu lổn nhổn đó, trừ cái chị Hà dùng rồi, em chỉ còn thấy màu đấy là đẹp.
Đau tay.
Đầu ngón trỏ lúc nào cũng đỏ, nóng vì chọc kim nhiều.
Không phải em đang kể khổ. Nếu thấy khổ, thấy không vui, em đã không làm rồi.
Chỉ hy vọng anh sẽ thích.

---

Anh ngồi viết blog cho người cũ. Hớn hở public khoe trên FB, không chỉ cho một người.
Em không trách.
Em biết anh nặng tình nặng nghĩa. Những gì đã qua đều là kỷ niệm, đáng để ghi nhớ, đáng để trân trọng.
Con người như thế, là người tốt. Sau này mình chia tay, anh cũng sẽ nhớ về em như một vùng kỷ niệm, thế là được rồi.

---

Nhưng chẳng hiểu sao em vẫn hơi buồn.

0 comments:

Post a Comment