Tôi không biết những việc mình đang làm là đúng hay sai, có phải là một sự mạo hiểm? Tôi đang tự mình xa rời thứ tự do mà tôi trân trọng nhất?
Tôi không biết có phải đây là thứ người ta gọi là hạnh phúc hay không nữa. Tôi mỉm cười mỗi khi đọc tin nhắn. Tôi nghĩ đến người đó rất nhiều. Nhưng cũng có những lúc tôi trống rỗng.
Liệu thứ tình cảm này đã đủ lớn để tôi thôi tự do? Liệu tôi có sai lầm? Tôi sợ nhìn vào tương lai. Liệu có thể ở lại VN mãi mãi? Thứ cảm giác nhớ nhung này liệu rồi có phai nhạt? Liệu một đứa như tôi có thể cứ chờ đợi mãi một câu nói?
Tôi cũng không biết liệu có phải mình đang hài lòng với những thứ mình có hay không. Có lúc tôi nghĩ, như vậy với mình là đủ rồi, nhưng cũng có lúc tôi cảm thấy mình cần một thứ gì đó rõ ràng hơn.
Tôi không biết có phải đây là thứ người ta gọi là hạnh phúc hay không nữa. Tôi mỉm cười mỗi khi đọc tin nhắn. Tôi nghĩ đến người đó rất nhiều. Nhưng cũng có những lúc tôi trống rỗng.
Liệu thứ tình cảm này đã đủ lớn để tôi thôi tự do? Liệu tôi có sai lầm? Tôi sợ nhìn vào tương lai. Liệu có thể ở lại VN mãi mãi? Thứ cảm giác nhớ nhung này liệu rồi có phai nhạt? Liệu một đứa như tôi có thể cứ chờ đợi mãi một câu nói?
Tôi cũng không biết liệu có phải mình đang hài lòng với những thứ mình có hay không. Có lúc tôi nghĩ, như vậy với mình là đủ rồi, nhưng cũng có lúc tôi cảm thấy mình cần một thứ gì đó rõ ràng hơn.
0 comments:
Post a Comment