Mẹ 50 rồi. Mẹ già đi theo từng ngày con lớn lên. Còn con thì cứ càng lớn càng xa mẹ.
Có những lúc nghĩ lại con thấy mình thật vô tâm. Cả một năm trời xa nhà, đến lúc về cũng không chọn được cho mẹ một cái áo thật ưng. Biết mẹ thích ăn ốc mà cũng chẳng đưa mẹ đi ăn được một bữa.
Con cho dù có lớn có khôn, thì khi ở bên vẫn cứ chỉ là đứa con bé nhỏ của mẹ mà thôi. Trong mắt mẹ là vậy, phải không mẹ? Mà con cũng thế thôi. Bất kể khi ở ngoài con có tỏ ra mình người lớn đến đâu, về cạnh mẹ là con lại nũng nịu đòi này đòi kia. Con muốn ăn cái này, con muốn uống cái khác, con ngủ nướng rồi lười dọn nhà, mẹ cũng chỉ nói vài câu rồi lại dọn cho con.
Có những điều nhỏ nhặt, nhưng đó là từ chính tình yêu mẹ dành cho con. Con biết. Nhưng con lại thấy ngượng mỗi khi muốn nói ra với mẹ rằng "Con yêu mẹ lắm".
Mẹ cho dù không phải là hình tượng bà mẹ kiểu mẫu, hay là một người vĩ đại như những người hàng ngày báo chí vẫn nhắc đến, thì mẹ vẫn là mẹ của con. Mẹ cho dù có không đẹp như những câu từ trong văn mẫu vẫn miêu tả, thì con vẫn biết ơn mẹ lắm vì đã "cho" con nước da trắng và bộ ngực căng tròn. Mẹ cho dù có là người không giỏi giao tiếp, cũng không có thật nhiều bạn bè, nhưng con vẫn luôn tự hào vì những người bạn của mẹ đều yêu quý mẹ, bởi con biết, tình cảm đó xuất phát từ chính sự chân thành của mẹ đối với những người xung quanh. Mẹ của con cho dù không biết nấu thật nhiều món ngon, nhưng con vẫn thích lắm thịt gà rang, rau muống luộc, thịt kho tàu của mẹ, bởi vì đó là những món con đã ăn hàng ngày trong suốt gần 20 năm, và bởi vì đó nhiều khi là bữa ăn mẹ nấu vội lúc mới đi làm về mệt nhoài, đó là nồi thịt mẹ dậy sớm rang sẵn để trưa con đi học hay bố đi làm về chỉ việc hâm lại rồi ăn.
Con xin lỗi vì những lần làm trái ý mẹ, vì những lần làm mẹ đau. Và cảm ơn mẹ vì đã luôn tha thứ cho con, vì đã luôn ở bên con, lo lắng, chăm sóc cho con. Cảm ơn mẹ vì mẹ là mẹ của con.
Chúc mừng sinh nhật mẹ.
0 comments:
Post a Comment