Monday, November 14, 2011

Tự thương hại chính mình.

Tôi vẫn hay nghĩ mình ghê gớm lắm, nhưng thật ra mình có là cái quái gì.

Tôi vẫn hay nhìn vào những người con gái yếu đuối khác, và thương hại cho cái cảnh bi lụy vì tình của người ta. Cuối cùng tôi cũng có hơn được gì?

Tôi lao vào mà yêu như con thiêu thân. Tôi luôn tâm tâm niệm niệm rằng đã yêu là phải hết mình. À xin đừng nghĩ đến cái nghĩa tiêu cực, và cho dù tôi có hết mình cả nghĩ đen lẫn nghĩa bóng đi chăng nữa thì bản thân con người tôi cũng không hối tiếc. Vì quan trọng là tôi được sống thật với những cảm xúc của chính mình.

Tôi không biết mình đã nhận được gì. Tôi nhận được sự xấu hổ của người ta khi phải public chuyện tình cảm? Tôi nhận được những hờ hững khi cả 2 ở chỗ đông người - chúng tôi chỉ như những kẻ quen mặt biết tên?

Tôi nhận được sự thương hại chính tôi. Tôi thương hại một Tôi bi lụy, tôi thương hại một Tôi bị phụ thuộc quá nhiều vào cảm xúc, tôi thương hại một Tôi yếu đuối.

Tôi cũng không biết mình đang đòi hỏi gì ở cái mối quan hệ này nữa. Không có tương lai, thì tôi làm gì có quyền mà đòi hỏi sự nghiêm túc? Có lẽ chỉ có tôi là người nghĩ phải hết mình để không dối trá cảm xúc của mình thôi. Có lẽ tôi sai rồi. Có lẽ tôi đã đòi hỏi quá nhiều. Và có lẽ tôi quá mờ mắt trước tất cả những điều kia rồi.

Chúc mừng sinh nhật.
Tháng sinh nhật buồn tẻ.
Hãy cố gắng nhùng nhằng anh nhé, đến ngày 19 và nói rằng đã hết yêu em.
Đó có lẽ sẽ là món quà sinh nhật mà em sẽ ghi nhớ suốt đời.

0 comments:

Post a Comment