Sunday, August 7, 2011

Nhảm

Đáng ra hôm nay em không nên pm anh. Mà ai bảo anh cứ avail làm xốn mắt em.

Bác em bị ô tô đâm, chắc cũng không nặng lắm. À, không phải em muốn kể chuyện bác em với anh. Mà là vì bác em bị thế nên hôm nay nhà em đến xem tình hình thế nào. Em ghen tỵ anh ạ. Anh họ em ngồi chat, ngồi FB với người yêu. Tự nhiên em buồn lắm. Cũng chẳng có gì, nhưng mà buồn thì vẫn là buồn thôi.

Em không thể ngồi nói chuyện với anh như bình thường được. Thế là cuối cùng cái blog này thành chỗ em nói với anh mà không cần nhận câu trả lời? Eo, em đáng thương phết.

Sự ủy mị này là thật hay là do em tự huyễn hoặc bản thân mà ra? Có những lúc em thấy nhẹ nhàng lắm, giống như chẳng có gì xảy ra. Thế nên em chẳng hiểu gì cả. Em muốn không động vào cái nick yahoo để không nhìn thấy anh onl, nhưng k cưỡng lại được, vì nhiều lý do, lol.

Thật sự em sốt ruột quá anh ạ. Em muốn sang để mọi việc rõ ràng hẳn đi. Gặp anh và tự xác định xem bản thân mình cần gì. Nếu em cảm thấy thật sự em cần anh, em sẽ cố gắng để có anh ở bên :)

Em không phải Thủy, nên em sẽ không ủy mị như nó. Em cũng không phải Thùy, nên em sẽ không coi như không có gì đã từng xảy ra như nó. Chỉ có điều, anh vẫn là anh... Có thể cách sống của em sẽ làm em đau hơn cả Thùy và Thủy, nhưng em không quan tâm. Em sợ đau, nhưng anh có biết em có một sở thích đó là tự chọc vào vết thương của mình không? Lâu lắm rồi, vì sợ đau nên em không có nhiều viết thương, nhưng em vẫn nhớ khi em có vết xước nào, em thường chẳng mấy khi để nó liền da, cứ bóc bóc, chọc chọc, và điên rồ thích cảm giác đau đau tê tê đó. Nên tuy sợ đau nhưng em lại thích bị đau đấy. Mâu thuẫn nhỉ?

0 comments:

Post a Comment