Ôi nếu tôi cứ tiếp tục than vãn thì cả cuộc đời này sẽ mãi mãi phải than vãn. Mệt mỏi lúc nào cũng lấp kín cả cuộc sống, và những nỗi thất vọng thì luôn luôn chực nhào ra vồ lấy ta.
Có một thứ tồn tại trên cuộc đời này, quan trọng lắm, nên đã có không biết bao nhiêu người chết vì nó: Tiền. Người ta động tay vào tiền rồi là chẳng muốn buông ra. Tôi đang nhìn bạn mình xa dần. Và tôi đang trải qua cái điều mà tôi lo sợ, đó là mất đi một người tôi yêu quý. Nghe có vẻ sến súa, nhưng tôi sợ lắm. Tôi thậm chí có lần đã ngồi trước cái máy tính mà vừa khóc vừa viết 1 cái entry chỉ kể về việc tôi sợ phải mất đi người đó. Thế mà bây giờ, tôi sắp mất rồi. Đương nhiên tôi vẫn mong là tôi không mất đi một người bạn mà tôi coi trọng, nhưng mong muốn với hy vọng nó xa với hiện thực.
Tôi thích dạo chơi giữa cuộc đời, không thích bon chen với ai. Hoặc là hiện giờ tôi đang như vậy. Tự do tự tại. Và để dành cái sự bận bịu của công việc cho mai sau. Thời gian tôi dành để than vãn về cuộc sống, và để tự giày vò bản thân mình. Có lẽ tôi nên bận bịu, và nên ít ở nhà hơn. Để không phải cảm thấy quá khó chịu như thế này.
Cơ mà tôi đang nói về chuyện mất bạn cơ mà, tại sao lại lái sang cái chuyện ở nhà hay ra đường thế này? Nhà? Cái nơi tôi đang ở không cho tôi cảm giác giống như nhà của mình. Nhà là nơi mang lại cho con người ta sự thoải mái và thanh thản sau tất cả những mệt mỏi ở bên ngoài. Nhưng nơi này lại là khởi nguồn cho tất cả những mệt mỏi và cả sự ấu trĩ của tôi. Vì sao có lẽ cũng không còn quan trọng nữa. Tôi phải chăng nên thay vì cứ tự hỏi vì sao vì sao, thì nên tìm cách để giảm bớt những cái mệt mỏi và muộn phiền của mình?
Tôi chưa lớn được, chắc có lẽ bởi vì tôi chẳng hề muốn lớn.