Wednesday, September 14, 2011

Nắng



Thu.
Nắng.
Tiền.

Yêu đương.

Hình như do chính mình lỡ nói ra rằng, nếu người ta nói câu "Anh yêu em" quá dễ dàng, thì mình không có cảm giác tin tưởng, nên giờ chẳng được nghe nữa =)) Mà cũng không trách được, mình đã mở miệng nói được lần nào đâu :">

Cái người đó, mình không thể giữ được cho riêng mình, không giữ!

Mình không thích cách chị Hường dặn: "Yêu Thể thì chị nói thật là cứ cẩn thận đấy". Vâng, nhưng dù sao đó cũng là chuyện của em. Cách sống và cách yêu của em có lẽ khác chị. Và em cũng hy vọng mình khác thật. 

Nắng xuyên vào đến tận bàn học. Trời đẹp, chắc thế. Đô về, lấy tiền về đi trả nợ.

Dạo này có phải vì bận rộn yêu đương nên mình đã bớt đi nhiều suy nghĩ? 

Mình đang làm Ruồi buồn đấy, mình cảm thấy thế. Mình xin lỗi nhé Ruồi.

Lại nói về chuyện yêu đương và những người ở đây. Mọi thứ cứ kỳ lạ thế nào. Thứ bản tính trẻ con của mình cứ thích mọi thứ phải rối tung lên để trêu ngươi vài người. Nhưng nhìn lại, còn có một người mình cần nói chuyện, nhưng lại chưa thể mở miệng nói được lấy một câu. Không thể đơn giản là: "Em ơi, bọn chị yêu nhau, chị xin lỗi em nhé" rồi bỏ đó mà đi được. Mình đã làm rơi vỡ niềm tin của em dành cho rồi, và giờ thứ niềm tin ấy được gắn lại và bày ra trước mắt em, nhưng em vẫn chưa hề nhìn thấy vệt keo dán giả tạo kia, phải chăng vì thứ keo giả tạo mà mình dùng quá ư hoàn hảo?

0 comments:

Post a Comment