Sunday, November 27, 2011

Mệt.

Hôm nay em bị mệt.
Có thể là vì ngồi dịch lâu.
Có thể là vì nghe quá nhiều lần bài Tôi hỏi cây tần bì và album mới của SG.
Có thể là vì em điên.
Em khó chịu.

Thursday, November 24, 2011

Peps are changing every second :)

Thời gian ấy mà, nó chẳng chứng minh được cái gì cả. Tôi cũng chẳng biết mình đang nghĩ những gì nữa. Mọi thứ có vẻ lộn xộn lắm. Ừ, tôi có là ai để mà được quyền ý kiến về chuyện tình cảm của anh. Tôi là một đứa đã khước từ tình cảm của anh, thì làm gì có quyền nói gì về quyết định của anh chứ. Mà chắc gì ngần ấy thời gian anh dành tình cảm cho tôi đã là sâu nặng. Tình yêu hiện tại của anh mới là thứ quan trọng chứ.

Tôi không nuối tiếc. Tôi thoảng buồn, vì người ta có thể thay đổi nhanh như vậy. Tôi không biết nữa. Có lẽ từ trước đến giờ anh chỉ nhầm tưởng về tình cảm anh dành cho tôi mà thôi, và rồi bỗng nhiên anh gặp một người thật sự quan tâm đến anh, chấp nhận sự quan tâm mà anh dành cho người ta, và hợp với anh, xứng với anh, nên anh quên hết những tình cảm đã từng dành cho tôi, và yêu. Không quan trọng, với tôi tất cả những thứ liên quan đến anh đều không quan trọng. Chắc thế. Nhưng sao vẫn hụt hẫng.

Con người thay đổi nhanh vậy sao?

Yêu rồi.

Chúc mừng anh. Cảm ơn ông Trời.

Dear Boo-chan, please dont think about it anymore. He's no more a broken heart :)

Monday, November 14, 2011

Tự thương hại chính mình.

Tôi vẫn hay nghĩ mình ghê gớm lắm, nhưng thật ra mình có là cái quái gì.

Tôi vẫn hay nhìn vào những người con gái yếu đuối khác, và thương hại cho cái cảnh bi lụy vì tình của người ta. Cuối cùng tôi cũng có hơn được gì?

Tôi lao vào mà yêu như con thiêu thân. Tôi luôn tâm tâm niệm niệm rằng đã yêu là phải hết mình. À xin đừng nghĩ đến cái nghĩa tiêu cực, và cho dù tôi có hết mình cả nghĩ đen lẫn nghĩa bóng đi chăng nữa thì bản thân con người tôi cũng không hối tiếc. Vì quan trọng là tôi được sống thật với những cảm xúc của chính mình.

Tôi không biết mình đã nhận được gì. Tôi nhận được sự xấu hổ của người ta khi phải public chuyện tình cảm? Tôi nhận được những hờ hững khi cả 2 ở chỗ đông người - chúng tôi chỉ như những kẻ quen mặt biết tên?

Tôi nhận được sự thương hại chính tôi. Tôi thương hại một Tôi bi lụy, tôi thương hại một Tôi bị phụ thuộc quá nhiều vào cảm xúc, tôi thương hại một Tôi yếu đuối.

Tôi cũng không biết mình đang đòi hỏi gì ở cái mối quan hệ này nữa. Không có tương lai, thì tôi làm gì có quyền mà đòi hỏi sự nghiêm túc? Có lẽ chỉ có tôi là người nghĩ phải hết mình để không dối trá cảm xúc của mình thôi. Có lẽ tôi sai rồi. Có lẽ tôi đã đòi hỏi quá nhiều. Và có lẽ tôi quá mờ mắt trước tất cả những điều kia rồi.

Chúc mừng sinh nhật.
Tháng sinh nhật buồn tẻ.
Hãy cố gắng nhùng nhằng anh nhé, đến ngày 19 và nói rằng đã hết yêu em.
Đó có lẽ sẽ là món quà sinh nhật mà em sẽ ghi nhớ suốt đời.

Chỉ là vì cần tìm một chỗ để viết những dòng như thế này thôi.

I'm so fucking tired!

Có lẽ cái blog này sẽ đạt kỷ lục "Blog u ám nhất của Phạm Anh Thư". Cho dù có nhắc đến những phút vui vẻ này kia, thì những lúc muốn viết nhất của tôi vẫn cứ là những lúc stress nhất và buồn nhất.
Tôi cũng không biết là mình đang buồn hay đang stress nữa. Chỉ là một cảm giác khó chịu.

Tôi, ừ, chính tôi, cái đứa con gái 22 tuổi này, cứ mua cho bản thân mình cả tỷ sự bực mình rồi chẳng biết trút xuống đâu, lại đè đầu cái blog này ra mà kể khổ. Khổ thân em.

Chiều mệt muốn một giấc ngủ trọn vẹn cũng khó. Nằm mãi mới ngủ được một tẹo thì bị gõ cửa. Ra mở cửa vào định ngủ thì lại thôi vì sợ ngủ quên đi mất thì anh đói. Đạp chăn ra đứng hì hụi ngoài bếp. Cuối cùng anh ăn Big Mac xừ rồi. Thật sự là giận, và nghĩ biết thế mình ngủ quách cho xong, vì mình KHÔNG THẤY ĐÓI!

Ừ thì cứ cho là tôi nhỏ nhặt đi. Tôi ích kỷ mà!

Friday, November 11, 2011

Chuyện bia





Ảnh boo-chan chụp + ghép.
Hôm nay thấy yêu anh nhiều lắm, xin lỗi vì cứ bắt anh phải hứng chịu cái bực mình vô cớ của em.
Muốn hôn anh ghê, mà không lẽ sang đập cửa gọi dậy =))

4 giờ sáng, còn lại một mình tỉnh táo trong phòng.


Một đêm không biết phải dùng từ gì để diễn tả. Hét chứ không phải hát, gào khóc thảm thiết, cười như điên như dại. Không phải là tôi. Tôi chỉ là người chứng kiến.

Tôi thấy sợ, sợ cảm giác say. Tôi sợ những người say. Tất cả các kiểu say. Và tôi sợ mình say.

Sợ nhất là tiếng gào khóc, rên rỉ của người say.

Bố tôi không uống được. Nên chẳng bao giờ ông uống cả. Thế mà, lần đó đã đi tới khuya mới về, và uống tới say. Đến giờ tôi vẫn nhớ cái hình ảnh ấy. Tất cả là lỗi do tôi. Chưa bao giờ tôi, đứa con một được chiều chuộng đủ đường, biết xót bố mẹ như lúc ấy. Một trong những điều ám ảnh tôi tới tận bây giờ.

Sang đây rồi, tôi bắt gặp nhiều kiểu say hơn. Cười có, khóc có, chửi bới có, quăng chai ném lọ có, đánh người có, và hiền lành nhất là lăn ra ngủ.

Có lẽ vì ám ảnh cái hình ảnh bố vì mình mà (có lẽ là) lần đầu tiên say đến mức ngồi nói nhảm và khóc i ỉ của ngày xưa, nên cái kiểu say tôi sợ nhất là kiểu gào khóc. Chắc hẳn những người say mà khóc đều có tâm sự nhưng không thể nói ra thành lời. Nghe tiếng khóc ấy cứ cồn hết cả ruột gan. Xót, thương, và thấm thía cái mệt mỏi người ta phải chịu đựng. Tôi sợ, sợ thứ âm thanh đó là một, và còn sợ vì nhìn thấy những cảnh tượng ấy, tôi bỗng nhiên trở nên không biết phải xử sự thế nào.

Có lẽ, ừ, tôi sẽ cố gắng, để không bao giờ say.
Xin lỗi mọi người vì không hết mình trong những cuộc bia bọt nhậu nhẹt.


Sunday, November 6, 2011

Ruuuu

Bạn nào ở Nga đọc blog mình đấy, hí hí :")
Có phải người quen k vầy *chớp*
Lên tiếng đi nào =P~

Saturday, November 5, 2011

Chuyện sáng thứ 7

Em ngồi đan khăn cho anh. Giấm giúi. Muốn làm anh bất ngờ.
Biết anh không thích màu lông chuột, nhưng vẫn mua. Vì giữa mớ màu lổn nhổn đó, trừ cái chị Hà dùng rồi, em chỉ còn thấy màu đấy là đẹp.
Đau tay.
Đầu ngón trỏ lúc nào cũng đỏ, nóng vì chọc kim nhiều.
Không phải em đang kể khổ. Nếu thấy khổ, thấy không vui, em đã không làm rồi.
Chỉ hy vọng anh sẽ thích.

---

Anh ngồi viết blog cho người cũ. Hớn hở public khoe trên FB, không chỉ cho một người.
Em không trách.
Em biết anh nặng tình nặng nghĩa. Những gì đã qua đều là kỷ niệm, đáng để ghi nhớ, đáng để trân trọng.
Con người như thế, là người tốt. Sau này mình chia tay, anh cũng sẽ nhớ về em như một vùng kỷ niệm, thế là được rồi.

---

Nhưng chẳng hiểu sao em vẫn hơi buồn.

Thursday, November 3, 2011

.

Just a bad feeling.
Please dont come true.

Wednesday, November 2, 2011

50


Mẹ 50 rồi. Mẹ già đi theo từng ngày con lớn lên. Còn con thì cứ càng lớn càng xa mẹ.

Có những lúc nghĩ lại con thấy mình thật vô tâm. Cả một năm trời xa nhà, đến lúc về cũng không chọn được cho mẹ một cái áo thật ưng. Biết mẹ thích ăn ốc mà cũng chẳng đưa mẹ đi ăn được một bữa.

Con cho dù có lớn có khôn, thì khi ở bên vẫn cứ chỉ là đứa con bé nhỏ của mẹ mà thôi. Trong mắt mẹ là vậy, phải không mẹ? Mà con cũng thế thôi. Bất kể khi ở ngoài con có tỏ ra mình người lớn đến đâu, về cạnh mẹ là con lại nũng nịu đòi này đòi kia. Con muốn ăn cái này, con muốn uống cái khác, con ngủ nướng rồi lười dọn nhà, mẹ cũng chỉ nói vài câu rồi lại dọn cho con.

Có những điều nhỏ nhặt, nhưng đó là từ chính tình yêu mẹ dành cho con. Con biết. Nhưng con lại thấy ngượng mỗi khi muốn nói ra với mẹ rằng "Con yêu mẹ lắm".

Mẹ cho dù không phải là hình tượng bà mẹ kiểu mẫu, hay là một người vĩ đại như những người hàng ngày báo chí vẫn nhắc đến, thì mẹ vẫn là mẹ của con. Mẹ cho dù có không đẹp như những câu từ trong văn mẫu vẫn miêu tả, thì con vẫn biết ơn mẹ lắm vì đã "cho" con nước da trắng và bộ ngực căng tròn. Mẹ cho dù có là người không giỏi giao tiếp, cũng không có thật nhiều bạn bè, nhưng con vẫn luôn tự hào vì những người bạn của mẹ đều yêu quý mẹ, bởi con biết, tình cảm đó xuất phát từ chính sự chân thành của mẹ đối với những người xung quanh. Mẹ của con cho dù không biết nấu thật nhiều món ngon, nhưng con vẫn thích lắm thịt gà rang, rau muống luộc, thịt kho tàu của mẹ, bởi vì đó là những món con đã ăn hàng ngày trong suốt gần 20 năm, và bởi vì đó nhiều khi là bữa ăn mẹ nấu vội lúc mới đi làm về mệt nhoài, đó là nồi thịt mẹ dậy sớm rang sẵn để trưa con đi học hay bố đi làm về chỉ việc hâm lại rồi ăn.

Con xin lỗi vì những lần làm trái ý mẹ, vì những lần làm mẹ đau. Và cảm ơn mẹ vì đã luôn tha thứ cho con, vì đã luôn ở bên con, lo lắng, chăm sóc cho con. Cảm ơn mẹ vì mẹ là mẹ của con.

Chúc mừng sinh nhật mẹ.