Ảnh boo-chan chụp + ghép.
Hôm nay thấy yêu anh nhiều lắm, xin lỗi vì cứ bắt anh phải hứng chịu cái bực mình vô cớ của em.
Muốn hôn anh ghê, mà không lẽ sang đập cửa gọi dậy =))
4 giờ sáng, còn lại một mình tỉnh táo trong phòng.
Một đêm không biết phải dùng từ gì để diễn tả. Hét chứ không phải hát, gào khóc thảm thiết, cười như điên như dại. Không phải là tôi. Tôi chỉ là người chứng kiến.
Tôi thấy sợ, sợ cảm giác say. Tôi sợ những người say. Tất cả các kiểu say. Và tôi sợ mình say.
Sợ nhất là tiếng gào khóc, rên rỉ của người say.
Bố tôi không uống được. Nên chẳng bao giờ ông uống cả. Thế mà, lần đó đã đi tới khuya mới về, và uống tới say. Đến giờ tôi vẫn nhớ cái hình ảnh ấy. Tất cả là lỗi do tôi. Chưa bao giờ tôi, đứa con một được chiều chuộng đủ đường, biết xót bố mẹ như lúc ấy. Một trong những điều ám ảnh tôi tới tận bây giờ.
Sang đây rồi, tôi bắt gặp nhiều kiểu say hơn. Cười có, khóc có, chửi bới có, quăng chai ném lọ có, đánh người có, và hiền lành nhất là lăn ra ngủ.
Có lẽ vì ám ảnh cái hình ảnh bố vì mình mà (có lẽ là) lần đầu tiên say đến mức ngồi nói nhảm và khóc i ỉ của ngày xưa, nên cái kiểu say tôi sợ nhất là kiểu gào khóc. Chắc hẳn những người say mà khóc đều có tâm sự nhưng không thể nói ra thành lời. Nghe tiếng khóc ấy cứ cồn hết cả ruột gan. Xót, thương, và thấm thía cái mệt mỏi người ta phải chịu đựng. Tôi sợ, sợ thứ âm thanh đó là một, và còn sợ vì nhìn thấy những cảnh tượng ấy, tôi bỗng nhiên trở nên không biết phải xử sự thế nào.
Có lẽ, ừ, tôi sẽ cố gắng, để không bao giờ say.
Xin lỗi mọi người vì không hết mình trong những cuộc bia bọt nhậu nhẹt.