Thursday, June 30, 2011

Có chút buồn cười :")

Hôm nay có mấy người nói với mình về cái tin đồn đó. Mình chỉ cười hùa theo :))

Em à, em đang tạo scandal mới để mn k nghi ngờ em và tôi đó hả? Vô tình hay hữu ý thế?

Tôi cứ nghĩ, thật buồn cười. Nếu mấy người đó biết giữa tôi và em đang có thứ gì đó, chắc còn shock hơn nữa mất.

Tôi không biết, nhưng mà tôi tin em nên tôi thấy buồn cười :))

Mấy dòng này viết trong lúc đang chờ em onl, có nên nói cho em biết không? Hay cứ để thế cho vui cửa vui nhà :))

* * *

Về nhà thấy thoải mái hẳn. Mai bố đi trông thi trong Cửa Lò. Còn chuyện đi mộ ông nữa. Có lẽ thôi, xen phép mấy đứa YGVN đến sau vậy. Mẹ nói vậy cũng k nên để thêm nữa.

Dạo này mải nghĩ đến em nhiều quá nên chả còn nghĩ đc cái gì nên hồn nữa :|

Và dạo này cũng hay nghĩ đến chuyện *hay là thôi dừng lại*. Có chút sợ tương lai...

Are we happy?

Tôi không biết những việc mình đang làm là đúng hay sai, có phải là một sự mạo hiểm? Tôi đang tự mình xa rời thứ tự do mà tôi trân trọng nhất?

Tôi không biết có phải đây là thứ người ta gọi là hạnh phúc hay không nữa. Tôi mỉm cười mỗi khi đọc tin nhắn. Tôi nghĩ đến người đó rất nhiều. Nhưng cũng có những lúc tôi trống rỗng.

Liệu thứ tình cảm này đã đủ lớn để tôi thôi tự do? Liệu tôi có sai lầm? Tôi sợ nhìn vào tương lai. Liệu có thể ở lại VN mãi mãi? Thứ cảm giác nhớ nhung này liệu rồi có phai nhạt? Liệu một đứa như tôi có thể cứ chờ đợi mãi một câu nói?

Tôi cũng không biết liệu có phải mình đang hài lòng với những thứ mình có hay không. Có lúc tôi nghĩ, như vậy với mình là đủ rồi, nhưng cũng có lúc tôi cảm thấy mình cần một thứ gì đó rõ ràng hơn.

Saturday, June 25, 2011

Em mơ ~

Lần trc, em mơ thấy cái gì ấy nhỉ? Mơ tôi và em cưới nhau? :))
Lần này thì mơ tôi nói thuê osin đỡ phải làm =))

Trời ơi em đang mơ những gì? Câu chuyện gia đình của tôi và em í hả =))

Gớm em nói giọng tôi đáng yêu làm tôi muốn gọi cho em cả ngày ấy X"D Tôi sẽ tra tấn em bằng cái giọng nheo nhéo của tôi =))

Tôi vẫn cứ thỉnh thoảng lại nghĩ xem có phải mình điên rồi không. Tôi cứ sợ những lời đó của em là không thật lòng, xin lỗi em, tôi không có ý nghi ngờ em đâu, nhưng mà tôi cứ sợ như vậy T_T

Tôi đang nghĩ, có lẽ tôi và em đang tiến nhanh quá. Có nên chậm lại không em? Và liệu 2 tháng nữa ta có chia tay luôn không?

Em đã chán gọi tôi bằng chị và xưng em, rồi dạ dạ vâng vâng chưa :)) Tôi sẽ kệ xác em đấy, cứ dạ cứ vâng đi, bao giờ em muốn thay đổi tôi sẽ thay đổi, tôi k tự đổi đâu :") haha

Có lẽ tôi đang hạnh phúc. Cảm ơn em nhé :)

Nếu em nói em yêu tôi, tôi sẽ mỉm cười và đáp lại rằng tôi cũng yêu em, còn không thì thôi =))))))

Mấy dòng ngớ ngẩn trc khi đi

Hôm qua chắc em bận với vui lắm :)

Ở đây mưa suốt, chỉ nhớ em thôi cũng hết ngày rồi.
Có lúc tôi cứ nghĩ, liệu tôi có đang làm quá các thứ lên không? Sự nhớ nhung này có thật sự đến mức như tôi thể hiện? Liệu có thật cảm giác của tôi là muốn nghe giọng em, hay chỉ là tôi nghĩ như thế?

Tôi cứ sợ những cảm xúc này ngày một lớn lên. Tôi không biết nó đã đủ lớn để gọi là yêu chưa, và như thế tôi đã yêu em hay chưa.

Có nhiều lúc tôi muốn em đừng dạ, vâng nữa. Em nói chuyện ngoan đến mức tôi không dám thôi gọi em bằng em :))

Rồi chuyện này sẽ đi đến đâu hả em? Liệu có kết quả gì không?

Thật lòng tôi k biết nên mong gì. Tôi vừa muốn nhưng lại vừa sợ mọi người biết chuyện của tôi và em. Em nói em thật may mắn, còn tôi không biết liệu tôi có xứng đáng với thứ mà em gọi là may mắn đó hay không nữa. Tôi chỉ biết em thật đặc biệt thôi.

Tôi cứ hay sợ, sợ tôi sẽ làm gì đó khiến em buồn. Yêu một người như em, không hiểu sao, tôi cứ sợ làm em đau =) Em suy nghĩ quá nhiều, khiến tôi thấy lo.

Btw, 5 ngày tới chắc nhớ em lắm. Mỗi ngày hình như lại càng nhớ em nhiều hơn. Làm sao cho 2 tháng này hết nhanh lên đây hả em?

Friday, June 24, 2011

Mưa

Trời mưa cả ngày ướt át khó chịu quá. Mưa chẳng đi được đâu. Quanh quẩn trong nhà không có gì làm lại lăn ra ngủ. Hôm nay ngủ nhiều thấy ớn luôn ="=

Cứ lúc nào thức thì lại nghĩ đến em. Có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến ai nhiều thế này. Muốn pm em nhưng em k onl, chắc chạy đâu rồi =) Muốn nhắn tin cho em, mà sợ em đang đi với anh, rút điện thoại ra đọc anh lại nghi ngờ T-T Gọi cho em thì chắc rồi cũng chẳng biết nói gì.

Mưa tự nhiên buồn buồn.

Người ta bảo Thần Nông lãng mạn lắm, mà cái lãng mạn của tôi nó thui chột đâu mất rồi. Em nói mấy câu tình cảm tôi cũng thấy gai gai người.

Muốn cầm tay em quá, muốn chạm vào em, để cảm nhận tất cả những tình cảm này là thật...

Em nói cứ tin em, ừ, tôi tin. Cứ để mọi chuyện đến đâu thì đến, em nhỉ : )

Thursday, June 23, 2011

2 bạn í tán nhau :")

Seru-chan (22.06.2011 20:30:21): hôm nay ngồi ở nhà bác
Seru-chan (22.06.2011 20:30:31): soi gương thấy tóc lại vểnh
Seru-chan (22.06.2011 20:30:36): tự nhiên nhớ em thế
Novak (22.06.2011 20:31:00): sao mà trùng hợp thế ạ
Novak (22.06.2011 20:31:15): hôm qua e vừa mua máy sấy đấy
Novak (22.06.2011 20:31:22):
Novak (22.06.2011 20:31:29): để sấy tóc cho chị
Novak (22.06.2011 20:31:31):
Seru-chan (22.06.2011 20:31:48): thật á X//D
Novak (22.06.2011 20:32:00):
Novak (22.06.2011 20:32:11): xa chị rất là khó chịu đấy
Novak (22.06.2011 20:32:23): có giống nói dối k


yêu quá đi

Wednesday, June 22, 2011

Nhớ.

Cả ngày quanh quẩn nghĩ đến em.

Muốn pm em lắm, nhưng lại sợ. Có thứ gì đó vô hình cứ chặn tay tôi lại.

Ừ vậy thôi, có lẽ ta k nên nói chuyện với nhau bây giờ, chắc sẽ chỉ làm đau nhau mà thôi. Biết đâu đừng đến với nhau lại là điều tốt?

---

pm em rồi, nhưng em chả rep =) chắc là đi đâu, hoặc k muốn rep

thật ra tôi cũng muốn nói, xin lỗi em, vì đêm qua tôi cũng chẳng biết mình đã nói những thứ lộn xộn gì nữa rồi...

Mơ hồ

Tôi không còn nhớ đêm qua đã nói những gì nữa rồi. Mà giờ có muốn mở archive ra xem lại cũng không được vì máy kia chưa có cài cho nó save.

Tôi có giống một đứa đi xin chút tình cảm của em không?

Nhưng tôi không cam tâm.

Đêm qua lúc anh PM tôi, tôi đã bật khóc. Anh không biết gì đâu em ạ. Tôi đọc những dòng em viết xong, khi đó chỉ muốn hỏi anh: "Tại sao lại là em?" nhưng cũng tại những dòng đó mà tôi sợ tôi sẽ làm anh đau. Có lẽ sự lạnh nhạt của tôi đã đủ làm đau anh rồi.

Tại sao chúng ta lại vướng vào tất cả những việc này? Không một ai vui vẻ cả...

Tôi không ngờ em đọc kỹ và nhớ đến vậy. Khi viết ra tôi đã không hề mong em đọc được.

You hurted me

Tôi đã rất sợ, sợ thứ tình cảm này ngày một lớn lên. Tôi sợ sẽ có lúc tôi phải đau. Và bây giờ tôi đang đau.

Tất cả, tôi từ chối tất cả. Đương nhiên không phải vì em. Nhưng em có hiểu thật ra em đặc biệt đến thế nào không?

Nếu em không muốn giữa tôi và em có chuyện gì đó, thì xin em đừng lại gần tôi, xin em đừng nói chuyện với tôi, đừng hôn tôi, đừng nhớ nhung tôi. Tại sao em nói ra tất cả những điều đó rồi lại muốn dừng lại? Và em đã muôn thế rồi, thì em còn hỏi tôi làm gì?

Tôi nghĩ đến cảm xúc của em, tôi nghĩ chắc em sợ em sẽ làm người đó đau. Tôi không muốn gượng ép. Nhưng em có nghĩ, em nói những điều đó ra, tôi đau đến nhường nào không?

Em hi sinh bản thân em một tý, cho người ta không phải đau lòng, nhưng em hy sinh cả tình cảm của tôi dành cho em sao? Rồi em nói tôi giữ kín? Ừ, tôi nói ra thế nào được? Nhưng em có phải đang làm khó cho tôi quá không? Tôi phải chịu đau, và chịu đau một mình. Khóc 1 mình.

Em quý người đó đến vậy. Nhưng em có nghĩ nói ra những lời đó sẽ khiến cho tôi căm ghét người đó không?

Ừ, em đi đi, đi mà làm điều em thích đi, đi với cái người em yêu quý đi.

Tại sao? Tất cả là tại sao?

Tôi chưa bao giờ dám tin rằng bản thân mình sẽ bị đau theo cái cách này. Một đứa kiêu ngạo như tôi, lại đỡ đẫn nhìn từng dòng chữ em viết ra rồi nước mắt cứ thế chảy dài mà không thốt nổi một lời.

Tôi không biết nên oán trách em vì những gì em đã làm với tôi, hay nên oán trách bản thân mình vì đã yếu lòng trước em nữa. Nếu tôi vẫn cư xử như với những người khác thì có phải bây giờ đã không phải đau?

Em nghĩ tôi giống con trai, tôi hay cười nói, tôi cá tính nghĩa là tôi không yếu đuối?

Em làm tôi ước gì bản thân mình không còn tồn tại nữa. Sự tồn tại của tôi khiến người khác suy nghĩ và đau khổ nhiều đến thế sao? Tất cả cuối cùng là lỗi của tôi phải không?

Sunday, June 19, 2011

Gượng gạo

Chậc!

Saturday, June 18, 2011

X"D

I have no idea what my feeling is.

But when I saw you buzz-ed me in my yahoo offline messages, I thought I was missing you :)

Wednesday, June 15, 2011

Chán ăn - xấu xí - và câu chuyện của 1 kẻ điên


Đúng là có chán ăn. Nhưng không hoàn toàn. Nếu cố tôi vẫn ăn được. Chỉ có điều hơi giống tự tra tấn =)) Nhưng mà cuối cùng thì tôi quyết định k ăn. Vì k ăn thì tôi sẽ xấu xí, và trông sẽ tiều tụy í, haha.

Tôi muốn mình trông như thế, bỗng nhiên muốn thế. Một kiểu gì đó điên rồ. Muốn mình giống như khổ sở lắm. Nhưng vẫn cười nói. Đêm lại tuki. Tôi hoàn toàn là 1 con điên, hết thuốc chữa rồi.

Tôi không biết, tôi muốn thử, thử xem là mình đang tự hành hạ mình hay mình đang hành hạ người khác. Nhưng tôi đoán là tôi chỉ đang tự hành mình thôi, haha.

Cái tôi quá lớn của tôi đang lên cơn. Nếu nói ra có lẽ sẽ k sao, nhưng tôi lại k thích nói. Tôi cứ thích trở thành 1 kẻ điên rồ cơ.

Tối nay lên ô tô rồi, mai lên máy bay và ngày kia lên xe máy =))))))

Tuesday, June 14, 2011

Tại sao?



Lý do cho tất cả những chuyện này là gì?

Tôi có phải đang quá con người không khi mà cứ phải đi tìm hiểu bằng được cái thứ gọi là lý do? Con người là thứ sinh vật luôn tự đặt ra câu hỏi "Tại sao?" và "Từ đâu?". (Tôi mang máng người đó nói với mình như thế. Mang máng thôi, chính xác thì tôi quên rồi. Đại loại cái gì mà khi quăng cuộn len cho con mèo thì nó sẽ chỉ chạy theo thôi còn con người thì sẽ thắc mắc cuộn len đó từ đâu ra.)

Nhưng có phải lúc nào câu hỏi "Tại sao" cũng là thứ cần được con người đặt ra? Có những lúc dù có cố tìm hiểu cũng không thể có câu trả lời. Và có những lúc con người ta vụn vỡ khi biết được lý do. Vậy tại sao con người cứ phải ngoái đầu lại rồi đoán ước thứ có tên nguyên do?

Có rất nhiều thứ bản thân con người ta không thể tưởng tượng ra được. Và đến khi nó xảy đến thì người ta bất ngờ (?), bàng hoàng (?), rồi luẩn quẩn trong tâm trí là thứ suy nghĩ như cuộn len bị con mèo vờn cho rối.

Có những thứ sự thật mà cho dù không biết căn nguyên cũng đủ làm người ta thấy sợ hãi. Bởi có những kẻ chẳng bao giờ ta có thể *trông mặt mà bắt hình dong*.

Không gian hẹp làm người ta bức bối. Thế giới quanh mình không đủ rộng lớn cũng làm người ta đau, giống như bị nhét vào một chiếc hộp vuông vừa khít với mình khiến cho ta chỉ cựa mình cũng đủ xước da.

Làm tổn thương nhau là việc con người giỏi nhất. Nhưng nếu không có tổn thương thì cũng sẽ không cần xoa dịu. Mà cảm giác được xoa dịu sau nỗi đau có lẽ là thứ cảm giác đem lại hạnh phúc cho cả người xoa dịu và người được xoa dịu.

Tạm biệt chiếc hộp nhỏ, ta bay về trời đây. Hẹn gặp lại sau 2 tháng nữa. Đừng làm ta đau như em đã làm đau những người khác nhé.

Monday, June 13, 2011

!?

Ta mà hiểu ta, ta chết liền á :|

Em cũng thế, ta hiểu em ta chết liền X_X

---

Bị chán ăn 8-}

Sunday, June 12, 2011

No title

3N07 - Trang: cu phai thuc hanh nhieu
3N07 - Trang: the dao nay yeu duon gi chua ha/
~jUSt SeL~: mẹ
3N07 - Trang: hay van yeu a JAY?
~jUSt SeL~: tao vừa bảo vẫn ế
~jUSt SeL~: :))
~jUSt SeL~: mày làm tao buồn quá
~jUSt SeL~: hỏi cái í làm j
3N07 - Trang: bach nhuc
~jUSt SeL~: nhục j đâu
~jUSt SeL~: tao k thích :")
3N07 - Trang: oh
3N07 - Trang: do gai gia`

Wednesday, June 8, 2011

Can we?

Như thế này là sao?