Tôi đã rất sợ, sợ thứ tình cảm này ngày một lớn lên. Tôi sợ sẽ có lúc tôi phải đau. Và bây giờ tôi đang đau.
Tất cả, tôi từ chối tất cả. Đương nhiên không phải vì em. Nhưng em có hiểu thật ra em đặc biệt đến thế nào không?
Nếu em không muốn giữa tôi và em có chuyện gì đó, thì xin em đừng lại gần tôi, xin em đừng nói chuyện với tôi, đừng hôn tôi, đừng nhớ nhung tôi. Tại sao em nói ra tất cả những điều đó rồi lại muốn dừng lại? Và em đã muôn thế rồi, thì em còn hỏi tôi làm gì?
Tôi nghĩ đến cảm xúc của em, tôi nghĩ chắc em sợ em sẽ làm người đó đau. Tôi không muốn gượng ép. Nhưng em có nghĩ, em nói những điều đó ra, tôi đau đến nhường nào không?
Em hi sinh bản thân em một tý, cho người ta không phải đau lòng, nhưng em hy sinh cả tình cảm của tôi dành cho em sao? Rồi em nói tôi giữ kín? Ừ, tôi nói ra thế nào được? Nhưng em có phải đang làm khó cho tôi quá không? Tôi phải chịu đau, và chịu đau một mình. Khóc 1 mình.
Em quý người đó đến vậy. Nhưng em có nghĩ nói ra những lời đó sẽ khiến cho tôi căm ghét người đó không?
Ừ, em đi đi, đi mà làm điều em thích đi, đi với cái người em yêu quý đi.
Tại sao? Tất cả là tại sao?
Tôi chưa bao giờ dám tin rằng bản thân mình sẽ bị đau theo cái cách này. Một đứa kiêu ngạo như tôi, lại đỡ đẫn nhìn từng dòng chữ em viết ra rồi nước mắt cứ thế chảy dài mà không thốt nổi một lời.
Tôi không biết nên oán trách em vì những gì em đã làm với tôi, hay nên oán trách bản thân mình vì đã yếu lòng trước em nữa. Nếu tôi vẫn cư xử như với những người khác thì có phải bây giờ đã không phải đau?
Em nghĩ tôi giống con trai, tôi hay cười nói, tôi cá tính nghĩa là tôi không yếu đuối?
Em làm tôi ước gì bản thân mình không còn tồn tại nữa. Sự tồn tại của tôi khiến người khác suy nghĩ và đau khổ nhiều đến thế sao? Tất cả cuối cùng là lỗi của tôi phải không?