Cũng không phải là chia tay, mà là "thôi nhé".
Là do đã có linh cảm xấu từ trước rồi, nên hôm nay mọi thứ có lẽ nhẹ nhàng và dễ chấp nhận.
Đến bây giờ nghĩ lại, cứ nghĩ đáng lẽ ra mình nên nói "Vậy chúng mình tạm thời không liên lạc với nhau một thời gian nhé" thay vì "Vâng", và đáng lẽ ra nên im đi thay vì nói "Đừng giữ lại gì cả vì như thế sau này sẽ khó nhìn mặt nhau".
Chóng vánh đến mức không thể tin nổi. Nhưng mà cũng hết rồi.
Xin lỗi vì đã làm anh phải suy nghĩ, khó xử. Em không trách anh đâu. Dù rằng em muốn gào lên là em đau lắm! Em đã nói là em thương anh mà. À, chưa nói với anh, mới tự nói với mình thôi.
---
Sao đang yên đang lành, anh pm em làm gì?
Sao em lại tỏ ra cam chịu như thế này? Em không muốn thế. Em muốn nói với anh là "Mình tiếp tục, anh nhé", nhưng em lại không đủ can đảm. Sao em lại nói ra những câu kiểu như "Nếu mình dừng lại thì có thể anh ấy không biết" được cơ chứ?
Anh đi rồi em chỉ muốn tự tát vào mặt mình vì đã nói ra những lời như thế. Em đau, anh cũng đau. Tại sao? Tại sao vốn dĩ không phải là của nhau lại cứ cố gắng đến bên nhau, để rồi khi phải rời xa nhau đau đến thế?
Tuesday, August 2, 2011
Tối ngày chia tay
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 comments:
Post a Comment