Saturday, October 6, 2012
Cùng lắm thì chia tay chứ gì?
Sunday, June 10, 2012
Kỷ niệm? Kỷ niệm quái gì!
1 năm có cái quái gì?
1 năm có là cái gì?
Đi chơi? Đi chơi cũng phải gượng ép, nói thẳng ra là khóc lóc ăn vạ anh. Nhục. Muốn đi chơi kỷ niệm khó khăn thế cơ mà.
Chơi chưa hết hồi đã đến cái chỗ toàn người lạ, toàn những con người đáng sợ. Phát sợ, phát tởm, phát kinh! Xin lỗi, không có lần sau nữa đâu!
Hôm qua nói có người vỗ mông tôi anh phản ứng thế nào? Cười, bảo thôi kệ đi. Cái quái gì thế? Tôi nhớ anh còn hỏi lại là ai. Thế mà hôm nay anh làm như không biết. Hỏi lại lần nữa như thể chưa bao giờ nghe thấy những lời tôi nói ngày hôm qua. Anh kéo tôi tới cái chỗ, nói thẳng là không ra gì. Ừ, anh thấy vui, tôi chẳng vui gì cả. Tôi ghê sợ những con người đó, làm ơn đừng có ép tôi tới những chỗ như thế lần thứ 2. Đủ rồi.
Ngày kỷ niệm 1 năm, tôi khóc 3 lần, mà không lần nào là vì vui hay vì hạnh phúc.
Saturday, May 26, 2012
Anh mệt. Vâng em biết anh mệt rồi. Anh có biết em đứng 1 mình làm đống thịt đến hàng mấy tiếng đồng hồ, em không trách móc anh cái gì thì thôi, anh làm như một mình anh mệt, còn em thì không?
Anh bảo anh đi, rồi về anh làm cùng với em. Về anh làm gì? Anh bảo anh dọn nhà vệ sinh. Em sang thì anh đang nằm. Thế gọi là làm cùng à?
Mới đang yêu nhau, chưa cưới xin gì, chưa là cái gì anh đã có cái tư tưởng đàn bà là phải làm tất như thế à? Thế nếu mà trời cho cưới nhau thật thì em thành oshin cho anh à?
Anh có tý xót nào cho em không? Em nói cái ngón tay của em nó mất cảm giác, ừ thì là nói quá. Nhưng anh có biết là nó tê cứng cả tiếng đồng hồ không? Anh cười khẩy 1 cái rồi xong thế à?
Em nhạt nhẽo đến cái độ anh phải cười kiểu ấy à? Em có đùa với anh đâu. Em đau thật thì em kêu. Mà anh coi như trò đùa.
Em mệt lắm. Anh đừng nghĩ chỉ có một mình anh mệt. Hôm nay anh quá đáng lắm. Anh nói như mắng em rồi nhìn em như con khỉ lạc ra ngoài đường thế có biết là em tủi thân lắm không? Đừng ép em phải làm người như anh muốn, em muốn là em. Thế thôi.
Friday, May 25, 2012
Chậc.
Ừ. Vui với niềm vui của anh đi. Yêu đời nhiều vào.
Lạnh lẽo nhạt nhẽo cô độc gì đấy mình em thôi.
Cuộc đời không phải là quá bất công? À mà cũng chẳng biết nó bất công ở cái điểm nào. Cảm thấy thế thì biết thế.
Ừ.
Friday, May 11, 2012
Sao dạo này anh cứ làm em bực?
Còn chuyện hôm nay anh với lớp anh làm báo. Ừ em biết là phải đi rồi. Em đã bảo với anh là, đừng có đi đá bóng, lo mà làm cho xong việc đi, đá bóng chiều nào chẳng đá. Anh không nghe. Em nấu được nửa bữa cơm rồi anh chạy về anh bảo nồi hôm qua chưa rửa, thôi anh đi đây, bọn nó giục. Ừ, cũng chỉ là một bữa cơm thôi, quan trọng gì, không ăn 1 bữa cũng không chết đói được mà. Thế rồi anh chạy đi thật. Em quan trọng gì. Anh cứ làm em phải suy nghĩ theo cái kiểu đó là sao ấy nhỉ? Anh có biết từ lúc yêu anh em cảm giác em nhỏ bé đến thế nào không? Anh làm em mất hết sự tự tin vốn có của em rồi. Em biết anh ít tuổi hơn em thì yêu rồi suy nghĩ cũng trẻ con lắm, nhưng em chỉ xin anh nghĩ cho em thêm 1 chút thôi. Tính em hay suy nghĩ, hay tự ti này kia. Anh biết thế rồi mà cứ làm em phải nghĩ là tại làm sao? Em bực lắm. Chẳng nhẽ em túm anh lại rồi cãi nhau 1 trận?
Monday, April 30, 2012
Tôi làm thế nào mà chiều được cả 2 người chứ?
Tôi có 1 mình tôi thôi, tôi làm sao mà chiều được cả 2 người? Sao cứ phải ép tôi thế? Nói cho tôi xem làm thế nào để được lòng cả 2 đây? Hay tôi chết quách đi nhé?
Thursday, April 26, 2012
Cũng chỉ là nhảm nhảm mà thôi.
Có một thứ tồn tại trên cuộc đời này, quan trọng lắm, nên đã có không biết bao nhiêu người chết vì nó: Tiền. Người ta động tay vào tiền rồi là chẳng muốn buông ra. Tôi đang nhìn bạn mình xa dần. Và tôi đang trải qua cái điều mà tôi lo sợ, đó là mất đi một người tôi yêu quý. Nghe có vẻ sến súa, nhưng tôi sợ lắm. Tôi thậm chí có lần đã ngồi trước cái máy tính mà vừa khóc vừa viết 1 cái entry chỉ kể về việc tôi sợ phải mất đi người đó. Thế mà bây giờ, tôi sắp mất rồi. Đương nhiên tôi vẫn mong là tôi không mất đi một người bạn mà tôi coi trọng, nhưng mong muốn với hy vọng nó xa với hiện thực.
Tôi thích dạo chơi giữa cuộc đời, không thích bon chen với ai. Hoặc là hiện giờ tôi đang như vậy. Tự do tự tại. Và để dành cái sự bận bịu của công việc cho mai sau. Thời gian tôi dành để than vãn về cuộc sống, và để tự giày vò bản thân mình. Có lẽ tôi nên bận bịu, và nên ít ở nhà hơn. Để không phải cảm thấy quá khó chịu như thế này.
Cơ mà tôi đang nói về chuyện mất bạn cơ mà, tại sao lại lái sang cái chuyện ở nhà hay ra đường thế này? Nhà? Cái nơi tôi đang ở không cho tôi cảm giác giống như nhà của mình. Nhà là nơi mang lại cho con người ta sự thoải mái và thanh thản sau tất cả những mệt mỏi ở bên ngoài. Nhưng nơi này lại là khởi nguồn cho tất cả những mệt mỏi và cả sự ấu trĩ của tôi. Vì sao có lẽ cũng không còn quan trọng nữa. Tôi phải chăng nên thay vì cứ tự hỏi vì sao vì sao, thì nên tìm cách để giảm bớt những cái mệt mỏi và muộn phiền của mình?
Tôi chưa lớn được, chắc có lẽ bởi vì tôi chẳng hề muốn lớn.
Saturday, April 14, 2012
Thư ơi là Thư, Thư chẳng là cái đếch gì ở trên đời này đâu Thư
Tại sao tôi phải lăn ra mà gào khóc như thế?
Tại sao tôi phải như một con điên như thế?
Tôi từ đầu đã biết là yêu anh thì không được phép đem mình ra mà so với bạn của anh. Nhưng tôi không thể ngờ tôi lại kém xa người ta nhiều đến thế. Tôi không thể ngờ được anh cư xử với tôi như thế.
Xin lỗi anh vì đã lỡ nghe thấy tiếng đứa nào đó gõ vào cửa, xin lỗi anh vì đã ra mở cửa, xin lỗi anh vì đã phải nhìn thấy anh quần quần áo áo đi chơi với người ta.
Friday, April 6, 2012
Hoặc là...
Hoặc là mọi người không ai đáp ứng được "tiêu chuẩn" để làm bạn của mình.
Đang băn khoăn giữa 2 điều kia. Thiên về điều 1, mặc dù muốn nghĩ rằng điều 2 mới là đúng.
Vô duyên =))
Cuối cùng vẫn chỉ là kẻ đứng ngoài tất cả các cuộc vui
Nhưng em vui em cũng không gọi chị đâu.
Xét cho cùng, những gì không thuộc về mình thì sẽ không bao giờ có thể là của mình. Không nên quá cố gắng để làm gì. Bởi vì càng cố gắng, chỉ càng mua thêm cho mình nỗi đau mà thôi...
Thursday, March 29, 2012
Thursday, March 22, 2012
Yêu anh
Ừ, có vui có buồn. Ừ, nhưng sao em buồn nhiều thế? Buồn từ những cái nhỏ nhặt vớ vẩn buồn đi.
Anh có biết lắm lúc em cũng mong mình đã từng yêu độ chục người để thỉnh thoảng mang ra mà nói cho anh khó chịu chơi không? Sao anh cứ phải nhắc đến người cũ của anh để làm gì? Nghe nhiều mệt lắm anh ạ. Nhắc đến, em không thích nghe, em tỏ thái độ, lại bảo em là ghen vớ vẩn?
Anh nghĩ em là ai?
Tháng 12 cưới? Anh nghĩ em không biết đấy là ai à?
Anh trách em là nói ra mà em còn ghen? Anh nói thật bao nhiêu phần? Bé đó tháng 12 mà cưới thì em cưới từ năm ngoái rồi anh ạ.
Em viết ra vậy thôi. Không giận anh lâu được. Em chỉ không thích cứ suốt ngày phải đối diện với đủ hình ảnh những người yêu trong quá khứ của anh thôi. Mỗi lần anh nhắc đến, cảm giác đầu tiên của em không phải ghen đâu, mà là tủi thân đấy. Em biết nhiều trong số đó rất giỏi giang rồi, không kém cỏi và chỉ biết ngồi than van như em. Em biết nhiều trong số đó suy nghĩ sâu sắc rồi, không hời hợt và nông cạn như em. Em biết nhiều trong số đó cá tính rồi, không mờ nhạt như em. Anh không cần nhắc đến nhiều thế để em phải cảm thấy chán nản bản thân mình vì quá kém cỏi so với người ta đâu. Em tủi lắm.
Tháng 12 cưới *bật cười*.
Thursday, March 15, 2012
Mười lăm tháng ba
Nhưng anh đẩy em ra.
Vậy thì em sẽ đẩy anh mạnh hơn anh đã đẩy em.
Để không phải thấy mình như bị bỏ rơi.
Thursday, March 8, 2012
Tin
Có lẽ rồi lại rơi vào cái trạng thái rơi vô định.
Không biết bao nhiêu lần, bản thân đã tự hỏi: Chẳng nhẽ con người trên cuộc đời này khó tin đến thế? Hay chỉ đơn giản là do bản thân mình mà thôi?
Tưởng chừng như có thể tin được, cuối cùng lại mắc phải cái cảm giác lửng lơ lơ lửng.
Vậy cái mà thật ra con người ta phải học là học tin tưởng lẫn nhau hay học cách giả vờ tin nhau để mà sống?
Thursday, February 9, 2012
Phiền. Tôi phiền.
Anh chưa bao giờ tìm được tôi. Ừ, đấy có thể coi là chiến thắng của tôi. Nhưng tôi không bao giờ có thể đón nhận cái chiến thắng đó với một niềm hân hoan.
Tôi là ai giữa cuộc đời này? Hầu hết thời gian tôi cho rằng mình là một người đặc biệt hơn những người bình thường xung quanh tôi. Còn những lúc như thế này, tôi hay nghĩ mình không khác gì một cục cứt phiền phức.
Có lẽ tôi là một thực thể kỳ quặc mà tất cả mọi nhười quanh tôi, cho dù có nghĩ rằng mình hiểu cái đứa "tôi" lắm thì cũng không bao giờ có thể hiểu được trọn vẹn. Tôi cũng không hiểu nổi chính mình.
Có những thứ cảm xúc rất khó gọi tên. Còn tôi thì lại không biết phải diễn tả nó như thế nào. Và người khác chỉ có thể ngày càng xa lánh.
Một đứa như tôi hợp với sự cô đơn hơn. Nói cho đúng ra thì là cô độc. Tôi nếu có ở cạnh ai cũng sẽ chỉ làm cho người ta thấy phiền phức mà thôi. Bởi vì không thể hiểu nổi tôi, rồi một ngay nào đó người ta cũng sẽ vì quá mệt mỏi mà rời xa tôi thôi.
Xin anh đừng bao giờ nói với người yêu tiếp theo của anh rằng anh không tin vào thứ tình bạn thân thiết binh thường và trong sáng giữa nam và nữ, rồi chính anh lại thân thiết quá mức với 1 người con gái khác để khiến cho người yêu anh phai chịu dằn vặt như tôi. Anh có hiểu cái cảm giác này nó mệt mỏi đến thế nào không? Khong thể nói ra vì sợ người ta bảo rằng mình ghen tuông vô lí, nhỏ nhen ích kỉ. Mà tỏ thái độ này kia hay là bóng gió đủ kiểu anh cũng vẫn không hiểu, hay là cố tình không hiểu, để mà giới hạn bớt cái thứ tình anh-em kia của anh lại. Anh đã bao giờ cắm cúi làm cái gì cho tôi say sưa như làm cho người khác chưa? Sinh nhật, ngày lễ, anh cũng chỉ nghĩ sẽ mua cho tôi một món quà đắt, đã bao giờ thử tự làm chưa?
Đàn bà là sinh vật dễ tổn thương. Tôi là một con đàn bà hay tự làm tổn thương chính mình vì những điều người khác nghĩ là không đâu. Thế nên cho dù ngoài mặt tôi có cười như một con điên thì bên trong tôi vẫn luôn tự cào xé bản thân mình. Cào xé đến cái mức mà vết thương cũ thì không bao giờ biết lành còn vết thương mới thì cứ chồng chất lên ấy. Có tin được không?
Thursday, January 26, 2012
Chán em thật
Em là đồ đáng chán. Em biết rồi. Anh ở luôn dưới đấy đi, k cần lên nữa đâu, lên để nghe em than thở, lên để phải nhìn cái mặt đáng chán của em. Ở dưới đấy anh được cười nói vui vẻ, lên đây anh phải chịu cái khó chịu dở hơi của em.
Em có là cái mẹ gì đâu. Nhờ =))
Sunday, January 22, 2012
Kiểu như là
Anh vướng vào em rồi, có thấy mình đã mất quá nhiều thứ không? Có thấy bị gò bó kìm kẹp quá không? Có thấy mệt mỏi không?
Khổ thân anh, giữa bao nhiêu người, lại vướng phải 1 đứa như em.
Bất luận anh nghĩ là do em ghen hay tin là em thật sự nghĩ thế, thì trong đầu em vẫn cứ bị ám ảnh cái chuyện rằng anh với người đó yêu nhau có lẽ sẽ hợp hơn em và anh rất rất nhiều lần.
Một đứa như em, 1 mình vẫn là tốt nhất, không phiền hà đến ai.
Thật khổ cho anh.
Có lẽ thế.
Friday, January 20, 2012
Monday, January 2, 2012
Lần đầu tiên ở nhà 1 mình biết buồn
Ngồi xem Doraemon cả ngày không dứt.
Anh chẳng có ở nhà để mà cãi nhau chành chọe. Nhớ thế. Khổ, mới có 1 ngày ="= Tối phải ngủ 1 mình nữa chứ, hú hú :'(
Thôi, đi tắm :'(