Monday, October 10, 2011

Tự sự của fangirl đau khổ và cô gái đang yêu

Đã rất nhiều lần muốn ngồi mà viết, nhưng cứ định bắt đầu rồi lại ngừng lại. Bẵng đi 1 lúc là đã không viết được nữa rồi.

Như chuyện của NEWS, nước mắt cứ chảy dài. Đến bản thân cũng không thể ngờ là mình đã ngồi mà khóc như thế. Đã nghĩ thứ tình cảm này nguội mất rồi, nhưng đến lúc cái tin khủng khiếp đó lù lù ngay trước mặt thì chẳng thể cầm nổi lòng. Khóc không phải vì căm ghét hay thù hận gì Pi với Ryo, mình làm gì có quyền. Khóc cũng không phải vì thương hại 4 người còn lại, vì chắc gì họ như vậy đã là đáng thương. Có lẽ đó là nước mắt cho một thời hạnh phúc của bản thân. Gọi là một thời nghe nó ghê gớm lắm, nhưng nó đúng là một góc kỷ niệm với những cảm xúc khó có thể tìm lại được.

Hay như anh, có những lúc nghĩ là muốn viết cho anh lắm, nhưng không hiểu sao, cuối cùng lại không viết nữa. Dạo này em dỗi vặt hơi nhiều. *Soi gương tự kiểm điểm* - phải sửa đổi! Cơ mà cho dù dỗi có đúng có sai thì cuối cùng em cũng không thể cưỡng lại được vòng tay anh.
Em thật ra đã ngập ngừng không biết bao nhiêu lần muốn nói là em yêu anh rồi nhưng cuối cùng lại thôi. Anh không nhận ra, hay anh nhận ra nhưng k nói với em? Rằng em chưa 1 lần mở miệng nói ra cái câu đó?

0 comments:

Post a Comment