Tuesday, August 2, 2011

Hết rồi sao?

Tôi đã muốn khóc khi nghĩ đến tất cả những gì có lẽ là đang xảy ra, nhưng nước mắt tôi lại không chảy ra được.

Thường, linh cảm của tôi không sai. Không biết bao nhiêu lần tôi đã cầu trời rằng linh cảm của mình sai, nhưng cuối cùng vẫn đúng. Lần này, tôi cũng đang hy vọng rằng linh cảm của mình đã có gì nhầm lẫn.

Tôi không biết cảm giác của mình là gì nữa. Có phải là tôi đang đau? Tôi bị ám ảnh bởi tất cả những thứ có thể làm mình đau. Bỗng nhiên tôi thử nghĩ tại sao mình lại sợ đau đến thế. Ừ thì con người ai chẳng sợ đau. Nhưng mà tôi có cảm giác tôi sợ hơn những người khác. Liệu có phải cũng giống như da tôi, đau trong lòng cũng khó hồi phục? Da tôi kém lành, tôi nghĩ thế. Nêu đầy sẹo. Chán lắm. À, nhưng tôi lại không hiểu nổi, mình đã làm thế nào để vượt qua hết những nỗi đau trước đây? Ừ, ừ, thế chắc lần này rồi cũng sẽ qua thôi, dễ dàng thôi...

Dừng lại, nhìn lên, tôi chẳng hiểu bản thân mình đang viết cái quái gì nữa.

Tôi muốn hôm nay ngủ dậy thật muộn, nhưng cuối cùng lại tỉnh dậy từ 6 rưỡi 7h sáng. Tôi không muốn sáng sớm ra đã ngồi viết những dòng như thế này, thế mà cuối cùng lại đang ngồi viết.

Hôm qua nói chuyện với bạn, nói thật là lúc nói thì cảm thấy thoải mái lắm, nhưng sau cùng vẫn cứ bị dằn vặt, ám ảnh bởi một thứ cảm giác mơ hồ mà bản thân cảm thấy nhưng không nhìn thấy hay sờ thấy. Những câu của bạn là một thứ gì đó rất lý trí mà tôi cũng biết mình nên làm thế, nhưng lại không biết có thể làm nổi không. Buồn cười thật, bản thân tôi cũng không ngờ có ngày mình lại tâm sự chuyện tình cảm với bạn.

Tôi cứ nghĩ mình nên dừng lại thôi, đang viết gì thế này, nhưng lại không muốn dừng lại. Bây giờ dừng lại tôi sẽ làm gì? Lại ngồi và nghĩ đến người đó? Nghĩ đến một tháng qua? Nghĩ đến gần 3 tuần còn lại? Nghĩ đến cả 2 năm còn lại ở Nga?

Tôi muốn khóc, biết đâu khóc 1 trận sẽ làm tôi thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng tôi không khóc được. Là đau đến mức không thể khóc? Hay là thật ra tôi không đau nên nước mắt tôi không chịu chảy ra, và cảm giác đau chỉ là tôi tự hoang tưởng mà thành?

Có một câu hát tôi luôn tâm đắc, và mỗi khi cảm thấy down là tôi lại nhớ đến nó.

死不了就还好
Còn chưa chết thì tôi vẫn ổn thôi.

Ừ, phải rồi, dù thế nào thì tôi vẫn đang sống cơ mà! Tôi mạnh mẽ thế cơ mà! Ai cũng thấy và biết là tôi khác những đứa con gái yếu đuối khác cơ mà! Sao phải ủy mị? Sao phải buồn khổ? Sao cứ phải tự dằn vặt mình?

0 comments:

Post a Comment