Monday, July 25, 2011

Lan man

Tôi là đứa không biết tin người, thiếu niềm tin vào thứ sinh vật mang tên con người. Và cho dù không muốn, nhưng không hiểu sao, với những người tôi càng yêu quý, tôi càng hay nghi ngờ. Có lẽ sự nghi ngờ đó là do một nỗi sợ vô hình. Hay nó không vô hình, mà là tôi sợ tình cảm người ta dành cho tôi không bằng tôi dành cho người ta?

Rất nhiều, rất rất nhiều lần tôi chỉ muốn tự mắng chửi bản thân vì cái thói không tin người của mình, nhưng cuối cùng đâu lại vào đó, tôi vẫn không học được cách tin người.

Tôi nói với anh là tôi tin anh. Tôi muốn tin anh thật. Lý trí của tôi tin. Nhưng tim tôi lại cứ bất ổn. Tôi có lúc ghét bản thân lắm vì những lúc nghi ngờ như thế.

À à, không phải cái entry này ra đời là vì tôi lại đang nghi ngờ gì anh đâu, chẳng qua là vì quá nhàn rỗi, bị lỡ 1 cái hẹn và lại nghi nghi ngờ ngờ cái người hẹn mình nên lên cơn ấy mà.

Nhắc đến người đó thì thỉnh thoảng tôi hối tiếc thứ tình cảm đã dành cho người đó. Dù cho rõ ràng là tôi và người đó chẳng đi đến đâu, nhưng cứ nhớ lại cảm giác đã từng dành cho người đó lại thấy có gì đó cộm lên.

Anh thỉnh thoảng lại làm tôi thấy như mình bị bỏ rơi, bỏ quên, hay cái quái gì đó tương tự như thế. Tôi thèm quay lại cái thời gian mà tôi và anh vẫn còn chị chị em em. Lúc đó có lẽ anh quan tâm đến tôi hơn thế này nhiều. Còn ĐANG tán mà, lol.

Rốt cuộc con trai cũng giống nhau cả, hoặc có người người khác 1 chút, nhưng không phải người yêu tôi. Tôi đoán vậy. Mà, dù sao thì, tôi cũng chẳng làm được gì cho anh, cũng chẳng tỏ ra quan tâm đến anh nhiều, nên thôi, tôi cũng chẳng dám đòi hỏi. Ít nhất là ở thì hiện tại. Khi mà 2 đứa cách xa nhau như thế. Gớm, ít nhất một trăm lần rồi, tôi đã nghĩ "Hay hôm nay tự nhiên biến mất, không liên lạc gì" để xem cái người kia có rộn lên tìm mình không, thế mà cuối cùng, đến tối, không nhắn tin cũng gọi điện. Cái chất tự kiêu của tôi bị tan chảy trước anh rồi.

0 comments:

Post a Comment