Có những thứ vốn đang gần gũi, rồi lại do chính tay mình đẩy ra xa.
Chắc là đau đớn lắm. Đẩy ra rồi có hối tiếc muốn níu giữ lại cũng với tay không tới.
Tôi chỉ xin mọi người đừng nhắc đến chúng tôi trước mặt người đó nữa thôi. Cái nỗi đau 3 người cùng phải chịu đựng ấy nó khó gọi tên lắm.
Tôi không biết cảm xúc của mình thật ra là gì nữa. Tôi không đau. Nhưng tôi xót anh. Và tôi sợ tiếng cười gượng gạo của người đó. Tôi xót anh mỗi lần phải chứng kiến sự lạnh nhạt của người đó.
Tất cả là do có một tôi như thế này đang tồn tại.
Chắc là đau đớn lắm. Đẩy ra rồi có hối tiếc muốn níu giữ lại cũng với tay không tới.
Tôi chỉ xin mọi người đừng nhắc đến chúng tôi trước mặt người đó nữa thôi. Cái nỗi đau 3 người cùng phải chịu đựng ấy nó khó gọi tên lắm.
Tôi không biết cảm xúc của mình thật ra là gì nữa. Tôi không đau. Nhưng tôi xót anh. Và tôi sợ tiếng cười gượng gạo của người đó. Tôi xót anh mỗi lần phải chứng kiến sự lạnh nhạt của người đó.
Tất cả là do có một tôi như thế này đang tồn tại.
0 comments:
Post a Comment