Tuesday, June 14, 2011

Tại sao?



Lý do cho tất cả những chuyện này là gì?

Tôi có phải đang quá con người không khi mà cứ phải đi tìm hiểu bằng được cái thứ gọi là lý do? Con người là thứ sinh vật luôn tự đặt ra câu hỏi "Tại sao?" và "Từ đâu?". (Tôi mang máng người đó nói với mình như thế. Mang máng thôi, chính xác thì tôi quên rồi. Đại loại cái gì mà khi quăng cuộn len cho con mèo thì nó sẽ chỉ chạy theo thôi còn con người thì sẽ thắc mắc cuộn len đó từ đâu ra.)

Nhưng có phải lúc nào câu hỏi "Tại sao" cũng là thứ cần được con người đặt ra? Có những lúc dù có cố tìm hiểu cũng không thể có câu trả lời. Và có những lúc con người ta vụn vỡ khi biết được lý do. Vậy tại sao con người cứ phải ngoái đầu lại rồi đoán ước thứ có tên nguyên do?

Có rất nhiều thứ bản thân con người ta không thể tưởng tượng ra được. Và đến khi nó xảy đến thì người ta bất ngờ (?), bàng hoàng (?), rồi luẩn quẩn trong tâm trí là thứ suy nghĩ như cuộn len bị con mèo vờn cho rối.

Có những thứ sự thật mà cho dù không biết căn nguyên cũng đủ làm người ta thấy sợ hãi. Bởi có những kẻ chẳng bao giờ ta có thể *trông mặt mà bắt hình dong*.

Không gian hẹp làm người ta bức bối. Thế giới quanh mình không đủ rộng lớn cũng làm người ta đau, giống như bị nhét vào một chiếc hộp vuông vừa khít với mình khiến cho ta chỉ cựa mình cũng đủ xước da.

Làm tổn thương nhau là việc con người giỏi nhất. Nhưng nếu không có tổn thương thì cũng sẽ không cần xoa dịu. Mà cảm giác được xoa dịu sau nỗi đau có lẽ là thứ cảm giác đem lại hạnh phúc cho cả người xoa dịu và người được xoa dịu.

Tạm biệt chiếc hộp nhỏ, ta bay về trời đây. Hẹn gặp lại sau 2 tháng nữa. Đừng làm ta đau như em đã làm đau những người khác nhé.

0 comments:

Post a Comment