Cho dù em có "Vâng" cả trăm, nghìn lần nữa khi anh nói "Mình thôi nhé", thì,
Em vẫn muốn được cầm tay anh đi trên đường.
Em vẫn muốn được anh đưa đến quán cafe, rồi em sẽ ngồi cạnh và tựa vào vai anh.
Em vẫn muốn cùng anh đi xem film, và mình sẽ hôn nhau.
Em vẫn muốn anh khẽ chạm vào tóc em.
Em vẫn muốn được nghe anh nói "Anh yêu em".
Em vẫn muốn được ngủ với anh (dont get me wrong) nằm cạnh anh và được anh ôm.
Nhưng mà hết rồi, anh nhỉ?
Hay chúng mình cứ yêu nhau, và không cho ai biết cả? Em không cần mọi người phải biết đâu. À, nhưng mà làm sao giấu được, anh nhỉ? Em xin lỗi. Em lại nói linh tinh rồi. Anh ơi, em sao thế này?
Chúng mình chưa kịp có kỷ niệm mà anh. Tất cả chỉ mới là những lời hứa, là những tưởng tượng thôi mà. Vậy mà đã hết thật rồi sao?
Em buồn lắm. Anh có buồn không? Chắc cũng có, anh nhỉ? Mà có lẽ anh còn buồn, còn đau hơn em ấy chứ! Anh là người phải chọn mà.
Sao mọi chuyện lại ra như thế này? Em xin lỗi. Nếu không có em, anh, anh ấy, và nhiều người khác nữa đã không phải chịu đau rồi.
Wednesday, August 3, 2011
Vâng - nhưng em không muốn.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
4 comments:
anh làm cái gì mà cách tiếng vào entry này lần?
anh yên tâm đi, em sẽ không đi cafe, không đi xem film, không nắm tay ai, tất cả (trừ Hoa, lol), và đừng động vào tóc em, đừng nói chuyện với em.
cuối cùng em cũng biết mình là ai và nên làm gì
cảm ơn anh vì đã làm em đau :-j
Post a Comment