Sunday, June 10, 2012

Kỷ niệm? Kỷ niệm quái gì!

1 năm.
1 năm có cái quái gì?
1 năm có là cái gì?

Đi chơi? Đi chơi cũng phải gượng ép, nói thẳng ra là khóc lóc ăn vạ anh. Nhục. Muốn đi chơi kỷ niệm khó khăn thế cơ mà.

Chơi chưa hết hồi đã đến cái chỗ toàn người lạ, toàn những con người đáng sợ. Phát sợ, phát tởm, phát kinh! Xin lỗi, không có lần sau nữa đâu!

Hôm qua nói có người vỗ mông tôi anh phản ứng thế nào? Cười, bảo thôi kệ đi. Cái quái gì thế? Tôi nhớ anh còn hỏi lại là ai. Thế mà hôm nay anh làm như không biết. Hỏi lại lần nữa như thể chưa bao giờ nghe thấy những lời tôi nói ngày hôm qua. Anh kéo tôi tới cái chỗ, nói thẳng là không ra gì. Ừ, anh thấy vui, tôi chẳng vui gì cả. Tôi ghê sợ những con người đó, làm ơn đừng có ép tôi tới những chỗ như thế lần thứ 2. Đủ rồi.

Ngày kỷ niệm 1 năm, tôi khóc 3 lần, mà không lần nào là vì vui hay vì hạnh phúc.

0 comments:

Post a Comment