Wednesday, January 26, 2011

Tuyết

(Nhăn nhó)

Tự nhiên hôm nay ra đường thấy tuyết trắng đẹp quá!

Năm đầu mới sang, mỗi lần lên cơn tự kỷ tôi lại ra đường, một mình thôi, để được sục chân mình vào tuyết, để được ngửa mặt lên trời cho những bông tuyết rơi xuống má rồi tan ngay. Giống trò ngớ ngẩn của một đứa học đòi lãng mạn.

Dần tôi thấy sợ tuyết, chán tuyết. Chắc có lẽ vì sợ cái lạnh khắc nghiệt này. Tôi trốn trong nhà đến mức chẳng cảm nhận được là mùa đông nó lạnh thế nào nữa (cười).

Hôm nay ra ngoài thấy tuyết trắng ngập đường, bỗng nhiên nhớ lại cảm giác của 2 năm trước. Chỉ muốn thốt lên rằng Tuyết ơi sao em đẹp quá!

Có lẽ là vì mùa đông, có lẽ là vì đã hơn 1 tháng ở một mình, và có lẽ sắp Tết...

Ừ, cứ sắp Tết tôi lại thế mà. Cho dù có nghĩ mọi thứ thật đơn giản nhẹ nhàng và chẳng có gì nghiêm trọng cả, nhưng tâm lại vẫn cứ phảng phất buồn.

Có lẽ mong muốn hiện tại của tôi là thi cho xong để có thể tự kỷ cả ngày mà không vướng bận thứ gì trong đầu. Tôi có lẽ là một đứa điên, nên tôi yêu những lúc bản thân mình được tự kỷ...

0 comments:

Post a Comment